🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Con thỏ bông này đã rất cũ, lớp lông trắng dù thường xuyên được giặt vẫn hơi ngả vàng. Đôi mắt đỏ là hai chiếc cúc pha lê tròn được khâu lại thô sơ. Nhưng Tống Nam Tinh vẫn nhớ rõ cảm giác vui sướng của mẹ mình khi đưa con thỏ này cho cậu.

 

Sau đó mẹ cậu biến mất, thỏ bông cũng không còn.

 

Tống Nam Tinh lục tung cả căn nhà vẫn không tìm thấy thỏ bông.

 

Mãi đến nhiều năm sau, cậu tình cờ phát hiện nó ở cổng khu dân cư.

 

Con thỏ bông cũ kỹ dơ hầy bám đầy bụi bẩn trông như đã lang thang lâu ngày, một con mắt bị sút chỉ. Nhưng Tống Nam Tinh vẫn nhận ra nó ngay lập tức.

 

Cậu mang con thỏ về nhà, giặt sạch rồi giữ lại.

 

Cậu không muốn nghĩ sâu về lý do một món đồ chơi biến mất nhiều năm đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà mình, chỉ biết rằng đây là món quà mẹ cậu đã tự tay làm, là thứ mà cậu từng rất thích.

 

Tống Nam Tinh bước đến gần, đưa tay chạm vào đôi tai dài mềm mại của con thỏ bông, nói: "Đợi lát nữa đi mua ít kim chỉ về, khâu lại cho em nhé."

 

Bữa trưa Tống Nam Tinh ăn đại chút bánh mì trong tủ lạnh, rồi cầm ô đi ra ngoài. Cậu nhớ ở bên ngoài khu dân cư có một cửa hàng làm đồ thủ công, có lẽ sẽ mua được kim chỉ.

 

Vừa mở cửa ra, cậu liền thấy một con bạch tuộc nhỏ màu xanh nằm xẹp lép trên lan can hành lang.

 

Không biết nó đã trải qua chuyện gì, phần đầu hình nấm của nó bị xé rách một vết thương lớn, hai xúc tu bị đứt, trông như một miếng thạch bị bóp nát một cách ác ý. Nếu không phải đầu nó vẫn còn đang run run nhẹ, Tống Nam Tinh đã tưởng nó chết rồi.

 

Dừng mắt nhìn vài giây, Tống Nam Tinh lướt qua nó, đi xuống tầng.

 

Xuống đến cổng tòa nhà, cậu lại thấy con rối hôm qua bị vứt vào thùng rác. Tin vui là con rối trông còn thảm hơn trước, như thể đã bị ai đó tháo tung ra, đầu tay chân đều rời ra thành một đống, trong thời gian ngắn chắc hẳn không thể quấy rầy cậu.

 

Tống Nam Tinh hơi nhướng mày, tâm trạng vui vẻ che ô bước vào cơn mưa.

 

Phía sau lưng cậu, đầu con rối lăn lông lốc trên mặt đất, hai hốc mắt đen ngòm nhìn về phía Tống Nam Tinh, trông cực kỳ tủi thân.

 

......

 

Tống Nam Tinh lần đầu vào cửa hàng đồ thủ công ở cổng khu dân cư.

 

Cửa hàng không lớn, đứng ở cửa là có thể nhìn bao quát cả không gian bên trong. Ngoài dự đoán của cậu là phong cách trang trí của cửa hàng này khác xa với ấn tượng thông thường về cửa hàng đồ chơi... Không ấm áp dễ thương, ngược lại mang hơi thở kim loại lạnh lẽo.

 

Những con búp bê được chế tác tinh xảo với đủ hình dạng khác nhau được sắp xếp ngay ngắn trên kệ hàng sáng bóng ánh kim. Sự đáng yêu mềm mại của búp bê tạo nên sự tương phản mạnh mẽ với phong cách lạnh lẽo cứng rắn của cửa hàng.

 

Tống Nam Tinh thầm nghĩ, chẳng trách mỗi lần đi ngang qua đây, cửa hàng này chẳng thấy mấy khách.

 

"Muốn mua gì?"

 

Đang lúc cậu xuất thần, một giọng nữ khàn khàn vang lên từ phía cửa.

 

Tống Nam Tinh quay lại, nhìn thấy một người phụ nữ cực kỳ cao ráo bước vào. Cô mặc sườn xám xẻ tà cao bằng vải hương vân sa, mái tóc dài uốn lọn sóng lớn buông xõa ngang eo, nhẹ nhàng lay động theo mỗi bước chân uyển chuyển của cô. Gương mặt trắng nõn với đường nét tinh xảo, thậm chí còn đẹp hơn những con búp bê trong cửa hàng.

 

Tống Nam Tinh hơi ngẩn ra, cảm thấy hình như đã gặp cô ở đâu đó: "Cô là...?"

 

"401 đúng không?" Người phụ nữ nhìn cậu từ đầu đến chân, nói: "Tôi ở tầng sáu, Cảnh Nhiêu."

 

Tống Nam Tinh chợt nhớ ra. Cậu từng nghe ai đó nói rằng ba căn hộ tầng sáu được đập thông thành một, có một người phụ nữ trẻ đẹp sống ở đó. Phụ nữ độc thân, xinh đẹp, từ trước đến nay luôn là trung tâm của những lời bàn tán. Có người nói tầng sáu thường xuyên có giọng đàn ông khác nhau, nghi ngờ cô làm việc da thịt không đứng đắn. Cũng có người từng thử báo cảnh sát, hình như không giải quyết được gì.

 

Thật ra Tống Nam Tinh không quan tâm đến chuyện này. Có lẽ vì Cảnh Nhiêu quá nổi bật, từng đi chung thang máy, nên cậu có chút ấn tượng.

 

"Tống Nam Tinh." Cậu lịch sự tự giới thiệu, nói rõ mục đích: "Tai của con búp bê nhà tôi bị đứt chỉ. Tôi muốn mua một bộ kim chỉ để về khâu lại. Ở đây có bán không?"

 

Cảnh Nhiêu nhìn cậu một lát, có vẻ khá hứng thú: "Cậu tự khâu được sao?"

 

Tống Nam Tinh đáp: "Khâu đơn giản thôi, không khó lắm."

 

"Vậy đợi một chút, tôi tìm thử xem." Cảnh Nhiêu gật đầu, cúi xuống lục lọi dưới kệ hàng.

 

Tống Nam Tinh đưa mắt dạo qua các kệ, dừng lại ở một con chó Teddy trên quầy, thuận miệng hỏi: "Búp bê ở đây đều do cô tự làm à? Trông đẹp y như thật."

 

Cảnh Nhiêu cầm hộp kim chỉ đứng thẳng dậy, theo ánh mắt cậu nhìn qua, nhướng mày mỉm cười: "Cậu nói con trên quầy hả?"

 

Cô dẫm giày cao gót, lắc hông duyên dáng, nhẹ nhàng chạm vào lớp lông xù xoăn của chú chó Teddy, ánh mắt đầy ý cười nhìn Tống Nam Tinh nói: "Cái này là thật đó."

 

Ngón tay cô gõ nhẹ lên trán chú chó Teddy, nói: "Nào, Tống Vân Kiều, kêu một tiếng nào."

 

Chú chó Teddy vốn ngồi yên bất động như búp bê trên quầy liền đảo mắt, đầu tiên nhìn Cảnh Nhiêu, sau đó nhìn Tống Nam Tinh, mở miệng "Gâu" một tiếng.

 

Khóe mắt Tống Nam Tinh giật giật.

 

Đặt tên cho một con chó là "Tống Vân Kiều" đã kỳ lạ, kỳ hơn là tiếng kêu của chú chó này nghe như người giả giọng chó.

 

Tống Nam Tinh khen ngợi: "Chó của cô ngoan ghê."

 

Cảnh Nhiêu dùng ngón tay quấn nhẹ lọn tóc, cười nói: "Tôi đích thân huấn luyện, đương nhiên ngoan rồi."

 

Cô vỗ vỗ đầu chú Teddy, hỏi: "Tống Vân Kiều, có đúng không?"

 

Tống Vân Kiều: "Gâu gâu!"

 

Chú chó Teddy ngoan ngoãn chọc Cảnh Nhiêu vui vẻ. Cô đưa hộp kim chỉ cho Tống Nam Tinh, lấy thêm hai bộ quần áo dành cho búp bê đưa cậu: "Nuôi búp bê thì chăm sóc cho tốt, đừng để nó không có lấy một bộ quần áo. Đây là hàng tồn không bán được, tặng cậu."

 

Tống Nam Tinh ban đầu định từ chối, nhưng nghĩ đến thỏ bông nhà mình trước giờ chưa có quần áo, bèn nhận lòng tốt của cô.

 

Thanh toán xong, Tống Nam Tinh cầm ô về nhà.

 

Mưa vẫn chưa dứt, thế giới bên ngoài ô mờ mịt như phủ một lớp khăn voan đỏ nhạt. Trên đường không một bóng người, chỉ nghe tiếng mưa rả rích không ngừng.

 

Tống Nam Tinh về đến nhà, đặt ô vào giá ngoài cửa, định bước vào thì ánh mắt vô tình lướt qua bạch tuộc nhỏ treo trên lan can.

 

Bạch tuộc nhỏ vốn tròn đầy như thạch, giờ vì mất nước mà teo tóp dần, ngay cả nhịp thở cũng yếu ớt gần như không còn.

 

Tống Nam Tinh nhìn thoáng qua, vào nhà lấy một chiếc bát, đặt ở cạnh tường hành lang. Bát đựng đầy nước sạch, cậu nhấc bạch tuộc nhỏ khô héo thả vào bát, sau đó mới quay lại nhà.

 

Ngoài cửa, phần đầu như thạch của chú bạch tuộc co lại, phập phồng từng đợt, nhả ra một chuỗi bong bóng. Sáu cái xúc tu vươn ra vui sướng, phát ra âm thanh mà Tống Nam Tinh không nghe thấy: "Thích mình... thích mình... thích mình..."

 

*

 

Ngày thứ hai làm việc tại nhà, Tống Nam Tinh theo thói quen vào nhóm chat công việc để điểm danh và up báo cáo, phát hiện nhóm chat nhảy tin nhắn liên tục.

 

Tống Nam Tinh: Có chuyện gì thế?

 

– Hình như Từ Tài xảy ra chuyện rồi, mấy ngày nay không thấy cậu ấy điểm danh, chủ nhiệm gọi điện cũng không liên lạc được.

 

Tống Nam Tinh: Hôm trước tan ca thấy cậu ấy vẫn bình thường mà.

 

– Ai biết được, thời gian này chuyện gì cũng có thể xảy ra. Bạn tôi bên Trung Tâm Kiểm Soát nhắn dặn, trước khi mùa mưa kết thúc, nếu không có động đất hay nhà sập thì đừng ra ngoài.

 

– Có nghiêm trọng đến thế không? Mọi năm trước lúc mưa ngừng, chỉ cần làm tốt công tác bảo vệ là thỉnh thoảng vẫn ra ngoài được mà?

 

– Nói chung là bạn tôi dặn như thế, nghe đâu năm nay số người bị nhiễm bệnh tăng đột biến, Trung Tâm Kiểm Soát sắp quá tải, cụ thể thế nào thì cậu ấy không dám nói...

 

Đang khi mọi người bàn tán sôi nổi, chủ nhiệm Phương lên tiếng nhắc nhở: Mọi người đừng lan truyền tin đồn gây hoang mang. @Tống Nam Tinh nhà cậu với nhà Từ Tài cùng khu đúng không? Chiều nay nếu trời ngớt mưa, cậu qua nhà cậu ấy xem tình hình thế nào nhé.

 

Tống Nam Tinh thở dài: Được rồi, mưa ngớt tôi sẽ qua xem.

 

Mặc dù tháng 4 tháng 5 là mùa mưa, nhưng không phải mưa liên tục cả tháng. Thỉnh thoảng có lúc trời ngừng mưa.

 

Phần lớn các hoạt động sản xuất, công trình và trường học đều tạm dừng, nhưng để duy trì hoạt động, vẫn có nhiều người mạo hiểm ra đường bất chấp nguy cơ nhiễm bệnh.

 

Như mọi người trong nhóm chat nói, mùa mưa khiến nguy cơ lây nhiễm tăng cao, nhưng chỉ cần phòng bị tốt, hoặc đợi trời hết mưa mới ra ngoài, nguy cơ sẽ giảm đi nhiều. Tuy nhiên, không hiểu sao năm nay mỗi khi bước ra ngoài, Tống Nam Tinh luôn có cảm giác nguy hiểm không rõ nguyên do.

 

Nếu ví mùa mưa như một con dã thú đang ngủ, thì năm nay, dã thú ấy đã thức dậy.

 

Buổi chiều 5 giờ, mưa cuối cùng cũng ngừng.

 

Tống Nam Tinh nhét ô và áo phòng hộ vào ba lô, ra ngoài.

 

Địa chỉ chủ nhiệm Phương đã nhắn riêng cho cậu, nhà Từ Tài thực sự rất gần, chỉ cách đó một khu dân cư, cả hai đều thuộc khu dân cư Hạnh Phúc.

 

Tống Nam Tinh bước qua vũng nước mưa, trên đường thỉnh thoảng gặp một hai người khoác áo phòng hộ kín mít vội vàng đi ngang qua.

 

Nhà Từ Tài ở tầng hai.

 

Tống Nam Tinh tìm theo số nhà tới nơi, nhấn chuông cửa.

 

Chuông cửa vang lên ba lần, cửa chính từ bên trong mở ra.

 

Từ Tài thò đầu ra qua khe cửa, vẻ mặt mệt mỏi, mắt lờ đờ như vừa tỉnh giấc. Nhìn thấy Tống Nam Tinh, hắn lộ vẻ ngạc nhiên: "Tống Nam Tinh? Sao cậu lại đến đây?"

 

"Cậu mất liên lạc hai ngày, không điểm danh trong nhóm chat công việc, mọi người loạn cả lên. chủ nhiệm sợ có chuyện gì xảy ra nên bảo tôi đến kiểm tra." Tống Nam Tinh quan sát hắn, chú ý thấy hắn mặc trang phục công sở: áo sơ mi trắng, quần âu đen, giày da được đánh bóng lấp lánh, như thể sẵn sàng ra ngoài bất cứ lúc nào.

 

Từ Tài lấy điện thoại trong túi quần ra xem, khuôn mặt hiện vẻ ngượng ngùng: "Tôi mải chơi game quá, quên mất. Để tôi nhắn ngay cho chủ nhiệm, phiền cậu phải đến tận đây."

 

Ánh mắt Tống Nam Tinh dừng phía sau hắn. Lúc này đã 5 giờ chiều, trời bên ngoài nhá nhem tối. Trong nhà Từ Tài không bật đèn, khu vực gần cửa ra vào chìm trong bóng tối lờ mờ, trên sàn nhà có vệt ẩm ướt mờ mờ màu đỏ nhạt.

 

"Cậu có ra ngoài không?"

 

Từ Tài mải gõ nhắn tin với nhóm chat, không ngẩng đầu: "Không, tôi chỉ ở nhà thôi."

 

Tống Nam Tinh khẽ "ồ" một tiếng: "Sàn nhà cậu toàn nước mưa, lau sạch đi. Lỡ nhiễm khuẩn bị bệnh thì không hay đâu."

 

Từ Tài quay đầu liếc nhìn sàn nhà, không mấy để tâm khẽ gật đầu. Hắn quay lại thấy Tống Nam Tinh vẫn đứng ngoài cửa, nói: "Cậu có muốn vào nhà ngồi một lát không? Tôi đang chuẩn bị ăn tối, cậu cũng ăn chút nhé?"

 

Nói rồi hắn nhường chỗ ở cửa, mời Tống Nam Tinh vào nhà: "Tôi làm bánh kẹp thịt, ngon lắm đấy."

 

Tống Nam Tinh từ chối khéo: "Trời muộn rồi, tôi sợ trời mưa, phải nhanh về nhà."

 

Nghe vậy, Từ Tài lộ vẻ tiếc nuối: "Thế thì chờ chút, để tôi gói vài cái cho cậu mang về."

 

Nói xong, không đợi Tống Nam Tinh từ chối, hắn vội vàng vào trong, đóng gói ba chiếc bánh kẹp thịt mang ra đưa cho cậu.

 

Nắp hộp trong suốt, có thể thấy rõ ba chiếc bánh kẹp được xếp gọn gàng bên trong. Chiếc bánh tròn trắng như tuyết được cắt đôi, thịt đỏ tươi mới nấu kẹp ở giữa.

 

Cơ mà miếng thịt đỏ tươi trông có vẻ "tươi" quá mức. Không biết có phải do ảo giác của Tống Nam Tinh không, phần thịt đỏ lộ ra ngoài dường như đang ngọ nguậy, giọt nước màu đỏ nhạt rỉ ra thấm vào lớp bánh trắng muốt.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.