Con thỏ bông này đã rất cũ, lớp lông trắng dù thường xuyên được giặt vẫn hơi ngả vàng. Đôi mắt đỏ là hai chiếc cúc pha lê tròn được khâu lại thô sơ. Nhưng Tống Nam Tinh vẫn nhớ rõ cảm giác vui sướng của mẹ mình khi đưa con thỏ này cho cậu.
Sau đó mẹ cậu biến mất, thỏ bông cũng không còn.
Tống Nam Tinh lục tung cả căn nhà vẫn không tìm thấy thỏ bông.
Mãi đến nhiều năm sau, cậu tình cờ phát hiện nó ở cổng khu dân cư.
Con thỏ bông cũ kỹ dơ hầy bám đầy bụi bẩn trông như đã lang thang lâu ngày, một con mắt bị sút chỉ. Nhưng Tống Nam Tinh vẫn nhận ra nó ngay lập tức.
Cậu mang con thỏ về nhà, giặt sạch rồi giữ lại.
Cậu không muốn nghĩ sâu về lý do một món đồ chơi biến mất nhiều năm đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà mình, chỉ biết rằng đây là món quà mẹ cậu đã tự tay làm, là thứ mà cậu từng rất thích.
Tống Nam Tinh bước đến gần, đưa tay chạm vào đôi tai dài mềm mại của con thỏ bông, nói: "Đợi lát nữa đi mua ít kim chỉ về, khâu lại cho em nhé."
Bữa trưa Tống Nam Tinh ăn đại chút bánh mì trong tủ lạnh, rồi cầm ô đi ra ngoài. Cậu nhớ ở bên ngoài khu dân cư có một cửa hàng làm đồ thủ công, có lẽ sẽ mua được kim chỉ.
Vừa mở cửa ra, cậu liền thấy một con bạch tuộc nhỏ màu xanh nằm xẹp lép trên lan can hành lang.
Không biết nó đã trải qua
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-ta-than-gia-dang-nhan-loai/2859708/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.