🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Một đứa trẻ lớn lên trong một gia đình đơn thân do cha nuôi nấng, vậy mà kiên quyết nói mình có mẹ, hơn nữa cho rằng mẹ mình đã mất tích, suốt nhiều năm không ngừng tìm kiếm tung tích của mẹ, lại không hề nhắc đến người em gái đã bị hại, như thể trên thế gian chưa từng tồn tại người này. Điều này hiển nhiên bất bình thường.

 

Hàn Chí vẫn còn nhớ rất rõ năm đó, khi đứa trẻ này được giải cứu và đưa về cục, nó không khóc không làm loạn, vô cùng lễ phép kể lại quá trình thoát hiểm. Sau đó điền đầy đủ thông tin vào phiếu đăng ký, nói với các đồng nghiệp trong cục rằng mẹ mình vì cứu mình nên đã mất tích trong sương mù, nhờ họ giúp đỡ tìm tung tích của mẹ.

 

Các đồng nghiệp tưởng đứa trẻ này bị dọa đến mức mất trí, nhận thức rối loạn, vì vậy tốt bụng đưa nó đi làm liệu pháp tâm lý.

 

Kết quả là, trong lúc bác sĩ tâm lý đang thực hiện liệu pháp, phòng tư vấn tâm lý đột ngột bị cơn lốc tinh thần dữ dội thổi quét. Đến khi họ phá được cửa phòng tư vấn, căn phòng đã bị san phẳng. Bác sĩ tâm lý trong phòng biến mất không dấu vết, chỉ nhờ vào một ít tro tàn còn sót lại chứa DNA mới có thể chứng minh ông ta đã chết.

 

Tống Nam Tinh mười tuổi thì ngất xỉu nằm trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.

 

Ngày hôm đó phòng tư vấn tâm lý rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đến nay vẫn không ai biết. Nhưng vì giá trị chỉ số ô nhiễm tinh thần trên thiết bị giám sát kết nối với Tống Nam Tinh vào thời điểm xảy ra sự việc vượt qua mức cao nhất trong lịch sử, toàn bộ vụ việc sau đó được chuyển giao cho Trung Tâm Tiếp Nhận và không còn thuộc trách nhiệm của Cục Hành Động Đặc Biệt.

 

Hàn Chí thông qua một số mối quan hệ, biết được Tống Nam Tinh ở Trung Tâm Tiếp Nhận một thời gian, sau đó về nhà và sống độc lập một mình.

 

Tống Nam Tinh không hề nhớ chuyện xảy ra trong phòng tư vấn tâm lý. Dưới sự hỗ trợ của nhân viên Trung Tâm Tiếp Nhận, với khả năng tự lập tốt, cậu đã tự chăm sóc bản thân rất ổn. Ngoại trừ việc mỗi tháng đều đến đồn cảnh sát hỏi về tình hình những người mất tích, mọi thứ đều bình thường đến không thể bình thường hơn.

 

Ngoại trừ một điều khác biệt: Tên của cậu vẫn nằm trong danh sách bệnh nhân nguy cơ cao do Trung Tâm Tiếp Nhận lưu hành.

 

Hơn mười năm trôi qua, từ một chàng trai trẻ tuổi, Hàn Chí đã trở thành đội trưởng. Khi gặp lại Tống Nam Tinh, anh ta suýt chút nữa không nhận ra đứa trẻ năm đó.

 

Thiết bị liên lạc rung lên, Hàn Chí cúi đầu xem tin nhắn, không còn thời gian để cảm thán. Anh ta nghiêng người nhìn vào trong nhà, nói với thanh niên ở trong: "Người của tôi tìm thấy một thi thể nữ ở căn hộ 301. Cậu có thể giúp nhận diện không?"

 

Tống Nam Tinh tự nhận mình là một công dân tốt luôn phối hợp với cơ quan công quyền, liền gật đầu đi xuống lầu cùng anh ta.

 

Lúc đóng cửa, cậu liếc nhìn bát nước ở cạnh tường. Nước sạch trong bát bị đổ hơn nửa, phần còn lại biến thành màu đỏ nhạt, bên trong có vài mảnh vụn màu đỏ nhỏ li ti lơ lửng. Bạch tuộc nhỏ màu xanh dương trôi nổi trong nước, hai xúc tu trước đó không biết vì sao bị đứt giờ đã mọc lại, tám xúc tu đầy sức sống duỗi ra thu vào, khi thì nổi lên mặt nước, khi thì chìm xuống đáy bát. Các xúc tu chuyển động như cánh hoa nở, đong đầy vẻ mỹ cảm, trông như đang nhảy một điệu vũ kỳ lạ.

 

Tống Nam Tinh nhìn đến xuất thần, ánh mắt không khỏi dừng lại vài giây.

 

Hàn Chí thấy cậu không nhúc nhích, bèn nhìn theo ánh mắt cậu, hỏi: "Cậu đang nhìn gì vậy?"

 

Tim Tống Nam Tinh khẽ run lên. Cậu quay đầu lại nhìn Hàn Chí, đột nhiên nhận ra rằng anh ta không thấy được con bạch tuộc màu xanh trong bát nước.

 

Cậu im lặng hai giây, nói: "Tôi đang nghĩ không biết ai để cái bát này trước cửa nhà tôi."

 

Hàn Chí nhìn cái bát nước cạnh cửa, nói bừa: "Có lẽ ai đó đặt ở đây để động vật hoang trong hành lang uống."

 

Tống Nam Tinh: "Ồ."

 

Ngập ngừng một chút, dưới ánh mắt nghi ngờ của Hàn Chí, cậu cầm bát nước lên, giải thích: "Tôi không thích động vật nhỏ lắm. Cái bát này nên để ở tầng khác thì hơn."

 

Bạch tuộc nhỏ đang nỗ lực múa bài cầu hôn vừa mới học được: ?

 

Nó dùng giác hút trên xúc tu bám vào mép bát nước, cố gắng dùng các xúc tu còn lại níu giữ ngón tay của Tống Nam Tinh.

 

Tống Nam Tinh lòng dạ sắt đá, tỉnh bơ búng tay một cái, hất nó trở lại bát.

 

Bạch tuộc nhỏ rơi về bát, tám xúc tu co cụm lại vừa bối rối lẫn bất lực: Lại bị bỏ rơi rồi... tại sao tại sao tại sao tại sao?

 

*

 

Tới căn hộ 301, Tống Nam Tinh tiện tay đặt bát nước lên tủ cạnh cửa ra vào rồi đi theo Hàn Chí vào trong.

 

Căn hộ 301 không bình thường, bạch tuộc xanh cũng không bình thường, vậy thì cứ để chúng ở cùng nhau, lấy độc trị độc.

 

Hàn Chí không để ý đến hành động nhỏ này, toàn bộ sự chú ý đều tập trung vào thi thể người phụ nữ trong phòng khách.

 

Toàn bộ căn nhà đã được nhân viên làm sạch để tránh ô nhiễm, thi thể cũng được che đậy cẩn thận bằng tấm vải trắng. Tuy nhiên vệt máu đỏ đen loang lổ trên sàn gỗ và mùi hôi thối tràn ngập không gian vẫn bộc lộ rõ sự đẫm máu ghê rợn của hiện trường.

 

Hàn Chí đeo găng tay, kéo tấm vải trắng.

 

Dưới lớp vải là thi thể phụ nữ khô quắt, xương và thịt bên trong bị đào rỗng, chỉ còn lại lớp da mỏng tang. Lớp da ấy tươi mới y như khi còn sống, đôi mắt mở to, khóe miệng cong lên một nụ cười tiêu chuẩn, khiến người ta lạnh sống lưng.

 

Những nhân viên tâm lý yếu không dám nhìn thẳng vào thi thể.

 

Hàn Chí nhìn vài giây rồi quay lại hỏi Tống Nam Tinh: "Là cô ấy phải không?"

 

Tống Nam Tinh xác nhận thân phận: "Là cô ấy. Tối hôm trước khi tôi xuống gõ cửa, cô ấy vẫn ở trong phòng khách."

 

Hàn Chí cẩn thận kiểm tra các vết tử thi màu đỏ tím trên lớp da, nói: "Dựa vào những vết này, người này đã chết ít nhất nửa tháng."

 

Anh ta quay sang hỏi nhân viên khác: "Ngoài thi thể, trong nhà còn phát hiện gì không? Tìm kỹ các manh mối liên quan đến chồng và con gái của cô ấy."

 

Ánh mắt Tống Nam Tinh khẽ dao động: "Họ thực sự có một cô con gái?"

 

"Có," Hàn Chí đáp: "Tôi đã dùng quyền hạn tra cứu thông tin hộ khẩu của căn hộ 301. Hai vợ chồng này, người chồng tên là Ngô Hoài, vợ là Trình Mộ. Họ kết hôn được tám năm, có một cô con gái năm tuổi tên Ngô Mộng Vũ. Nhưng Ngô Mộng Vũ có vẻ sức khỏe không tốt, chưa từng đi học. Trình Mộ ở nhà chăm sóc con, còn Ngô Hoài làm nhân viên bán hàng cho một công ty tư vấn tâm lý. Trong ba tháng gần đây, Trình Mộ có hai lần điều trị ô nhiễm tinh thần, nhưng triệu chứng không nặng, chỉ cần uống thuốc và tái khám định kỳ."

 

Trong lúc hai người đang nói chuyện, một nhân viên lục soát xách ra một chiếc vali từ gầm giường trong phòng ngủ phụ: "Đội trưởng Hàn, chúng tôi tìm thấy chiếc vali này dưới gầm giường. Bên trong còn sót lại một số mô người và vết máu, ngoài ra không có phát hiện nào khác."

 

"Niêm phong lại mang về kiểm tra. Để hai người ở lại theo dõi khu vực." Hàn Chí đứng lên, nói với Tống Nam Tinh: "Cảm ơn cậu đã hỗ trợ. Hiện chưa tìm thấy Ngô Hoài và con gái, nhớ cẩn thận khi ra vào khu chung cư. Nếu phát hiện manh mối, hãy liên lạc ngay với tôi."

 

Tống Nam Tinh gật đầu đồng ý, nhìn thoáng qua chiếc vali, nhẹ giọng nói: "Một bé gái tầm năm sáu tuổi... vừa đủ để nhét vào vali này."

 

Hàn Chí sửng sốt, cau mày nhìn cậu: "Sao cậu tự dưng nói vậy?"

 

Tống Nam Tinh cũng hơi ngỡ ngàng sau khi thốt lên, vội xua tay: "Tôi nói bừa thôi, có lẽ do xem phim kinh dị nhiều quá."

 

Hàn Chí lại tỏ vẻ suy tư: "Cũng không phải không có khả năng. Chờ kiểm tra xong sẽ rõ."

 

Về phần kết quả, Tống Nam Tinh khó lòng biết được. Sau khi tạm biệt Hàn Chí, cậu quay về nhà mình.

 

Còn bát nước tiện tay đặt ở căn hộ 301, tất nhiên đã bị cậu quên mất.

 

Ngoài chủ nhân căn hộ 301, ai sẽ bận tâm đến nó chứ?

 

*

 

Do diễn biến bất ngờ của vụ việc liên quan đến chủ nhiệm Phương và Từ Tài, sáng hôm sau, Trung Tâm Giao Dịch thông báo tổ chức một cuộc họp trực tuyến cho toàn bộ nhân viên.

 

Tin tốt là chủ nhiệm Phương tham dự cuộc họp. Mặc dù trông hơi tiều tụy uể oải, nhưng vẫn đầy đủ chân tay và tinh thần tương đối ổn định.

 

Tin xấu là Từ Tài đã bị Trung Tâm Sức Khỏe Tinh Thần đưa đi, tình hình hiện chưa rõ.

 

Tống Nam Tinh buồn chán vừa nghe lãnh đạo phát biểu, vừa lén xài điện thoại.

 

Nhóm chat công việc bị cấm thảo luận về sự cố ô nhiễm tinh thần của chủ nhiệm Phương và Từ Tài, nhưng một vài đồng nghiệp tò mò đã nhanh chóng lập nhóm riêng để buôn chuyện. Là một trong những nhân vật bị đồn đoán, Tống Nam Tinh cũng bị kéo vào nhóm.

 

Lúc này, nhóm chat đang sôi nổi bàn về vụ án mạng ở căn hộ 301.

 

– Thông báo của cảnh sát nói rằng Ngô Hoài giết vợ rồi trốn chạy vì sợ tội, tưởng bọn mình bị ngu chắc?

 

– Tôi có người quen từng làm ở công ty của Ngô Hoài. Là công ty bán các khóa học điều trị tâm lý, nghe nói hoa hồng rất cao nhưng áp lực công việc rất lớn, vì khách hàng toàn những người kỳ lạ. Bạn tôi kể có lần tiếp một khách hàng quấn kín người, ký hợp đồng làm rơi bút xuống đất, lúc cúi xuống nhặt thì thấy chân khách đó đầy mụn mủ, bên trong mụn có thứ gì đó động đậy giống như mắt. Bạn tôi sợ quá mất ngủ mấy đêm liền, sau đó xin nghỉ việc. Ngô Hoài làm ở đó lâu như vậy, chắc chắn không còn bình thường từ lâu rồi.

 

– Tôi cũng nghe nói về công ty này, hình như các liệu pháp tâm lý của họ rất hiệu quả. Tôi có một người họ hàng xa từng thử một lần, bảo rằng hiệu quả hơn cả điều trị ở bệnh viện.

 

Lúc này, có người tag Tống Nam Tinh: Cậu ở ngay tầng trên nhà Ngô Hoài, không có tin tức gì tận tay à? Nghe nói vợ anh ta chết đã nửa tháng, thi thể bị móc rỗng hết mà vẫn nói chuyện và hoạt động như người sống. Vậy mà cảnh sát giả vờ không biết, cứ khăng khăng bảo đây là vụ án giết người.

 

Tống Nam Tinh đọc tin nhắn, nhớ đến đám chuột thịt đỏ chen chúc bò qua khe cửa và lỗ mắt mèo, thầm nghĩ đây chắc chắn không phải vụ án giết người bình thường.

 

Nhưng so với các khả năng khác, một vụ án giết người đơn thuần có lẽ lại là kết quả tốt nhất.

 

Cậu trả lời: Tôi với 301 không tiếp xúc nhiều. Nếu không phải nhà họ mỗi tối đều đánh con gái ầm ĩ làm tôi không ngủ được, tôi cũng chẳng buồn gõ cửa nhà họ.

 

Thấy Tống Nam Tinh không cung cấp thông tin mới, nhóm chat buôn chuyện thêm một lúc rồi dần yên ắng.

 

Tống Nam Tinh đọc lại các tin nhắn trong nhóm, sau đó mở công cụ tìm kiếm, gõ tên công ty tư vấn tâm lý "Giấc Mơ Đẹp."

 

Kết quả tìm kiếm đầu tiên hiện ra là trang web chính thức của công ty. Giao diện được thiết kế đơn giản đẹp mắt. Trang chủ hiển thị phần giới thiệu thương hiệu và quảng bá khóa học.

 

Lướt đến phần giới thiệu chuyên gia tư vấn tâm lý, Tống Nam Tinh chợt dừng lại. Ánh mắt cậu dính chặt trên người chuyên gia đứng đầu danh sách, ánh mắt lạnh băng chưa từng thấy.

 

Ngón tay cậu đè mạnh vào bức ảnh, như thể muốn bóp nát cổ người kia qua màn hình.

 

Đó là một người đàn ông trung niên hơi mập, khuôn mặt bình thản. Dựa vào đường nét ngũ quan, không khó để nhận ra ông ta từng rất đẹp trai khi còn trẻ. Bộ áo blouse trắng càng làm tăng thêm vẻ thân thiện và đáng tin của ông.

 

Phía dưới bức ảnh là dòng chú thích nhỏ: Ngôi sao tư vấn hàng đầu của công ty Giấc Mơ Đẹp – Tống Thành.

 

Tống Thành.

 

Tống Nam Tinh nhẩm từng chữ một, trên khuôn mặt lần đầu xuất hiện biểu cảm căm hận.

 

Con thỏ bông trên ghế cảm nhận được thái độ của cậu thay đổi, đôi mắt đỏ lo lắng nhìn về phía cậu.

 

Đã rất lâu Tống Nam Tinh không nghĩ đến cái tên này.

 

Phải mất một lúc mới ổn định lại cảm xúc, cậu gọi điện cho Hàn Chí.

 

"Tống Nam Tinh? Có chuyện gì vậy?" Không ngờ nhận được điện thoại sớm như vậy, giọng Hàn Chí có chút kinh ngạc.

 

Tống Nam Tinh nghe thấy mình trả lời bằng giọng bình tĩnh đến đáng sợ: "Đội trưởng Hàn, tôi vừa thấy ảnh của bố tôi trên trang web công ty tâm lý của Ngô Hoài. Ông ta là chuyên gia tư vấn ngôi sao của họ."

 

"Ông ta không chết. Ông ta đã quay trở lại."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.