🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Phản ứng đầu tiên của Hàn Chí là phủ nhận: "Thi thể của bố cậu lúc đó do Cục trực tiếp thu dọn. Sau khi vụ án bị niêm phong, thi thể đã được hỏa táng ngay lập tức."

 

Mười mấy năm đã qua, nhưng chỉ cần nhắc đến cái tên Tống Thành, Hàn Chí vẫn cảm thấy không rét mà run.

 

Nói đến Tống Thành, e rằng phần lớn mọi người đều không xa lạ. Ông từng là nghiên cứu viên cấp một của Viện Nghiên Cứu Trung Ương. Trí tuệ vượt trội và học vấn cao đã giúp ông sở hữu một lý lịch ấn tượng, mở đường cho sự nghiệp thăng tiến không ngừng. Ông trở thành nhân viên chủ chốt tại Viện Nghiên Cứu Trung Ương từ khi còn trẻ. Năm đó, khi ông được điều động đến Đồng hành để làm việc tại Trung Tâm Phòng Chống Bệnh Truyền Nhiễm, sự kiện này từng gây chấn động lớn.

 

Thời điểm đó, "ô nhiễm tinh thần" mới xuất hiện được khoảng bốn đến năm năm, hậu quả nghiêm trọng của nó vẫn chưa bộc lộ hoàn toàn hay lan rộng. Cả giới lãnh đạo lẫn công chúng đều ôm hy vọng lạc quan về việc chống lại loại bệnh khuẩn bí ẩn này, mong rằng nhân tài trẻ tuổi từ viện nghiên cứu có thể dẫn dắt đội ngũ tìm ra cách xử lý từ gốc rễ hoặc bào chế thuốc chữa trị.

 

Thế nhưng, vị nghiên cứu viên được kỳ vọng này không những không mang lại hy vọng, mà còn gây ra thảm án "Dê Đen" làm chấn động chín thành phố lớn, sử dụng 64 thi thể trẻ em để phơi bày sự đáng sợ của ô nhiễm tinh thần.

 

Hiện trường tàn bạo đẫm máu của thảm án Dê Đen đã khiến nhiều nhân viên điều tra vụ án bị tổn thương tâm lý nghiêm trọng. Ngay cả bản thân Hàn Chí, sau khi vụ án bị niêm phong cũng phải điều trị tâm lý thời gian dài.

 

Hiện giờ nhớ lại vụ án, anh ta vẫn còn cảm giác u ám đè nặng, hít thở khó khăn.

 

"Nhưng vụ án Dê Đen không tính là đã khép lại." Tống Nam Tinh nói chậm rãi, như thể đè nén cảm xúc nào đó: "Mọi người chắc chắn rằng ông ta thực sự chết rồi à? Hoặc thi thể đó thật sự là của ông ta sao?"

 

Tim Hàn Chí đập mạnh. Nghi ngờ của Tống Nam Tinh không phải là không có lý.

 

Khi đấy, mặc dù vụ án được kết thúc vì cái chết của Tống Thành, nhưng thực tế vẫn còn vô số nghi vấn chưa được giải đáp.

 

Ví dụ, cho đến ngày nay, vẫn không ai biết động cơ khiến ông ta ra tay tàn sát nhiều trẻ em như vậy, thậm chí không chừa cả con ruột của mình. Mọi suy đoán chỉ dựa vào bức tượng đá dê đen khổng lồ tại hiện trường, phỏng đoán rằng ông ta đã bị ô nhiễm tinh thần và tham gia một tổ chức tà giáo thờ phụng Dê Đen.

 

Hay như việc trong số các nạn nhân, ngoài Tống Nam Tinh, tổng cộng có 66 đứa trẻ bị hại. Nhưng tại hiện trường chỉ tìm thấy 64 thi thể.

 

Chỉ đến khi đội điều tra thu thập được mẫu máu và mô của Tống Nam Nguyệt, em gái của Tống Nam Tinh, cùng với các đoạn ghi chép trong nhật ký làm việc của Tống Thành, họ mới xác nhận rằng cô bé cũng là một trong những nạn nhân. Nhưng đến tận khi vụ án bị niêm phong, thi thể của cô bé vẫn chưa được tìm thấy.

 

Còn Tống Nam Tinh, một đứa trẻ mười tuổi, có thể sống sót trong tuyệt cảnh như vậy, bản thân điều này đã là một phép màu khó tưởng tượng.

 

Nhưng tất cả những nghi vấn đó đã bị chặn đứng bằng cái chết của Tống Thành và việc niêm phong vụ án Dê Đen.

 

"Cậu đừng vội, để tôi xem trang web Giấc Mơ Đẹp. Nếu chắc chắn là ông ta, tôi sẽ báo cáo và xin tái điều tra."

 

Han Chí thở dài, kẹp điện thoại giữa đầu và vai, mở laptop tìm trang web của công ty tư vấn tâm lý "Giấc Mơ Đẹp."

 

Trang web nhanh chóng hiện lên. Anh ta kéo chuột xuống phần giới thiệu các chuyên gia tư vấn tâm lý, nhìn thấy bức ảnh thì đôi mày giãn ra, sau đó nhíu lại sâu hơn: "Cậu chắc chắn người cậu nhìn thấy là cha cậu chứ?"

 

Tống Nam Tinh nhìn vào bức ảnh trên trang web, giọng điệu chắc chắn: "Là ông ta, tôi không thể nhận nhầm được."

 

Han Chí im lặng.

 

Tống Nam Tinh lập tức nhận ra thái độ Hàn Chí thay đổi: "Sao vậy?"

 

Hàn Chí thở dài, nói: "Cậu thêm WeChat của tôi, tôi gửi ảnh cho cậu xem."

 

Hai người nhanh chóng kết bạn. Trước khi Tống Nam Tinh nhắn tin chào hỏi, Hàn Chí đã gửi một bức ảnh chụp màn hình.

 

"Cậu nhìn kỹ xem, đây là Tống Thành sao?" Giọng nói lo lắng sốt ruột từ loa điện thoại truyền ra.

 

Tống Nam Tinh click mở ảnh, phóng to, nhìn thấy gương mặt trung niên xa lạ, hoàn toàn khác với Tống Thành.

 

Đây không phải Tống Thành.

 

Cậu mím môi, chuyển sang giao diện cuộc gọi, nhìn lại trang web mình mở trước đó. Mục giới thiệu chuyên gia tư vấn giờ đã giống hệt ảnh chụp Hàn Chí gửi.

 

Không phải Tống Thành.

 

"Không thể nào, vừa rồi tôi chắc chắn đã nhìn thấy ông ta..." Tống Nam Tinh lẩm bẩm, ngón tay siết chặt mặt sau điện thoại, giọng điệu trở nên do dự.

 

Hàn Chí hỏi: "Gần đây các chỉ số kiểm tra tinh thần của cậu có bất thường không?"

 

"Không." Tống Nam Tinh đáp.

 

Han Chí im lặng một lúc, rồi nói: "Máy móc có thể gặp sự cố hoặc bị đánh lừa. Không phải trước đó đồn cảnh sát và Từ Tài không kiểm tra ra vấn đề gì sao? 301 ở ngay dưới tầng của cậu, cậu từng tiếp xúc gần với chất ô nhiễm. Việc bị ảnh hưởng không phải là không thể. Tôi khuyên cậu nên tranh thủ lúc trời không mưa đến Trung Tâm Sức Khỏe Tinh Thần kiểm tra toàn diện."

 

"Tôi biết rồi, tôi sẽ đi." Tống Nam Tinh lẩm bẩm.

 

Cúp máy, Tống Nam Tinh ngồi thất thần trên ghế sofa, theo thói quen ôm lấy thỏ bông, dùng sức siết chặt.

 

"Mình nhìn nhầm thật sao?"

 

Tống Nam Tinh vẫn không tin. Cậu liên tục mở trang chủ Giấc Mơ Đẹp, làm mới lại để xác nhận, nhưng trên ảnh chỉ có một người đàn ông trung niên lạ mặt với nụ cười hiền hòa.

 

Cảm xúc tích tụ trong lòng thoắt cái cạn sạch. Tống Nam Tinh ngả người xuống sofa, thẫn thờ nhìn lên trần nhà. Một lúc sau, cậu ngồi dậy, mở ứng dụng đăng ký khám bệnh của Trung Tâm Sức Khỏe Tinh Thần.

 

*

 

Do mùa mưa, lịch khám tại Trung Tâm Sức Khỏe Tinh Thần rất đông, Tống Nam Tinh chỉ đặt được lịch vào chiều ngày hôm sau.

 

Chiều hôm sau trời tạm tạnh mưa, dự báo thời tiết cảnh báo vào chiều tối có thể xuất hiện sương mù.

 

Tống Nam Tinh nhìn bầu trời bên ngoài, nghĩ rằng thời gian vẫn còn thoải mái, đi nhanh về nhanh chắc không xui đến mức gặp sương mù. Cậu nhét đầy đủ đồ bảo hộ vào balo rồi rời khỏi nhà.

 

Trung Tâm Sức Khỏe Tinh Thần nằm trong nội thành. Vào mùa mưa, hệ thống giao thông công cộng hầu như ngừng hoạt động, chỉ còn một số ít tuyến an toàn vẫn chạy. Cậu cần đi bộ một cây rưỡi mới đến được trạm xe buýt.

 

Có lẽ do dự báo thời tiết nói rằng chiều tối có sương mù, dù không mưa, trên đường cũng không thấy bóng người nào.

 

Tống Nam Tinh đi một mình trên đường lớn, ảo giác như đang lạc vào nơi hoang dã, bất giác bước chân nhanh hơn.

 

May mắn là đi được nửa đường, phía trước cuối cùng cũng xuất hiện một cặp cha con.

 

Nhìn bóng người phía trước, Tống Nam Tinh sinh ra cảm giác thân quen lạ kỳ.

 

Tuy nhiên, không biết có phải do tưởng tượng không, cậu cảm thấy bóng lưng người cha có nét giống Từ Tài. Ý nghĩ này vừa xuất hiện, sự thân quen ban nãy liền biến mất. Bước chân dần chậm lại, Tống Nam Tinh bình tĩnh nhìn bóng dáng phía trước.

 

Không chỉ là giống.

 

Cậu gần như chắc chắn, người đàn ông mà cô bé đang nắm tay chính là Từ Tài.

 

Lẽ ra lúc này Từ Tài phải ở Trung Tâm Sức Khỏe Tinh Thần, tại sao lại ở đây?

 

Nghi vấn dâng lên, Tống Nam Tinh không tiếp tục đi lên phía trước.

 

Cô bé đi phía trước phát hiện cậu không theo kịp, quay đầu nhìn cậu một cái. Gương mặt tròn trĩnh với đôi mắt hạnh nhân rất đẹp, giống hệt mẹ cô bé – Trình Mộ.

 

Năm nào cũng có chuyện xui, riêng năm nay đặc biệt nhiều.

 

Đầu óc Tống Nam Tinh ù ù. Cậu hít sâu một hơi, cố gọi Từ Tài: "Từ Tài!"

 

Nhưng Từ Tài không quay lại, Ngô Mộng Vũ nhảy chân sáo kéo hắn tiếp tục đi.

 

Thấy Từ Tài càng lúc càng đi xa, Tống Nam Tinh đắn đo một chút, gửi tin nhắn cho Hàn Chí kèm chia sẻ định vị, sau đó đuổi theo.

 

Tốt xấu gì cũng từng là đồng nghiệp, không thể khoanh tay đứng nhìn. Huống hồ hôm trước Từ Tài còn cho cậu bánh kẹp thịt.

 

Sương mù dày đặc từ lúc nào không hay, hai bóng người trước mặt cũng trở nên mờ mịt. Tống Nam Tinh bước thêm vài bước mới nhận ra sương mù bao phủ xung quanh, lập tức dừng lại.

 

Nhưng đã muộn, làn sương trắng đậm đặc như thủy triều ập tới, cuốn cậu vào trong.

 

Tầm nhìn bị hạn chế chỉ còn 3-4 mét. Tống Nam Tinh không dám tùy tiện bước đi, mở định vị tìm phòng an toàn chờ cứu hộ. Nhưng không rõ có phải do cơ sở hạ tầng ngoại thành kém hay không, phòng an toàn gần nhất cách đây tận hai cây số.

 

Tống Nam Tinh mở định vị, vừa cẩn thận đi trong sương, vừa chú ý quan sát xung quanh.

 

Tin tốt là xúc tu lâu nay quấy rầy cậu không xuất hiện.

 

Tin xấu là mất dấu Từ Tài và Ngô Mộng Vũ.

 

"Ngày gì mà toàn chuyện quái quỷ..." Tống Nam Tinh lẩm bẩm, giữ cảnh giác lần theo định vị.

 

Bốn phía yên tĩnh đến mức bất thường.

 

Không có tiếng rì rầm xì xào, càng không có tiếng lẩm bẩm méo mó.

 

Đi thêm hai trăm mét, cậu nhìn thấy Từ Tài đang ngẩn ngơ ngồi một mình trên ghế sắt ven đường. Ngô Mộng Vũ không thấy đâu.

 

Tống Nam Tinh không rõ tình trạng của hắn thế nào, đứng yên quan sát một lúc, xác định xung quanh không có bóng dáng Ngô Mộng Vũ mới thận trọng tiến gần hơn.

 

Để an toàn, cậu giữ khoảng cách khoảng hai mét, thử vẫy tay gọi: "Từ Tài?"

 

Người ngồi ngơ ngác trên ghế chầm chậm quay đầu nhìn về phía cậu.

 

Tống Nam Tinh thấy hắn vẫn còn phản ứng thì thở phào nhẹ nhõm, vội hỏi: "Cậu không sao chứ? Trước khi sương mù xuất hiện, tôi đã gọi cảnh..."

 

Chưa nói hết câu, Tống Nam Tinh nhìn thấy miệng Từ Tài nứt mở thành bốn cánh, giọng cậu im bặt.

 

"Ờm... xem ra tình hình không tốt lắm."

 

Tống Nam Tinh cười gượng, cố gắng không để Từ Tài chú ý, lùi về phía sau từng bước một, khóe mắt liếc nhanh khắp nơi tìm đường bỏ chạy.

 

Bốn cánh miệng của Từ Tài mở ra rồi khép lại, phát ra âm thanh: "Đau quá... Tống Nam Tinh, tôi đau quá, cảm giác như cơ thể sắp nổ tung..."

 

Khi nói chuyện, nét mặt hắn đau đớn đến mức méo mó, phần th*n d*** đầu như một túi da chứa đầy chất lỏng không ngừng co rút. Những con chuột thịt đỏ tươi trào ra từ cái miệng há rộng của hắn.

 

Nhận thấy tình hình không ổn, Tống Nam Tinh lập tức quay người bỏ chạy.

 

Phía sau, cơ thể của Từ Tài sụp xuống như một túi da rỗng bị moi hết ruột gan. Đàn chuột thịt đỏ rực ùn ùn đuổi theo cậu, những khối thịt ẩm ướt không có lớp da bao phủ ma sát vào nhau phát ra âm thanh nhớp nháp.

 

Tống Nam Tinh liếc nhanh phía sau, suýt nữa nôn hết bữa tối hôm trước.

 

Số lượng chuột thịt quá nhiều, tốc độ của chúng trên bãi đất trống còn nhanh hơn hai chân Tống Nam Tinh. Chỉ trong chốc lát, chúng đã đuổi kịp và chặn hết mọi đường thoát ở trước, sau, trái, phải của cậu.

 

Không còn lối thoát, Tống Nam Tinh đành nắm chặt lợi thế cuối cùng, cố gắng nói lý lẽ với đối phương: "Này... em đuổi theo anh làm gì vậy? Chúng ta không thù không oán, lại là hàng xóm của nhau. Người ta bảo bà con xa không bằng láng giềng gần mà. Nếu em bị ức h**p, anh có thể giúp em báo cảnh sát. Em xem, bây giờ thế này, máu me thế này, chẳng đáng yêu như trước..."

 

Tống Nam Tinh nói huyên thuyên không ngừng, không biết câu nào khiến đối phương phản ứng. Đám chuột thịt chồng chất lên nhau bắt đầu chuyển động, nhanh chóng xếp lại thành hình dáng một cô bé chừng 5-6 tuổi.

 

Cô bé nghiêng đầu nhìn cậu, cơ thể chia năm xẻ bảy.

 

Rõ ràng là một cảnh tượng rất đáng sợ, nhưng Tống Nam Tinh lại thầm thở phào nhẹ nhõm. Cậu cẩn thận tiến thêm vài bước, ngồi xổm xuống, thả chậm tốc độ nói: "Có thể kể cho anh trai nghe tại sao em thành ra thế này không?"

 

Ngô Mộng Vũ không nhúc nhích, chớp mắt nhìn cậu, gương mặt ngây thơ: "Là ba."

 

Biểu cảm của Tống Nam Tinh cứng đơ, trong lòng nặng trĩu. Tin tức về các vụ giết người, chặt xác không phải hiếm gặp. Nhìn hình dáng của cô bé, cậu không khỏi liên tưởng đến chiếc vali được tìm thấy trong nhà 301, mơ hồ đoán ra chuyện gì đã xảy ra với cô bé.

 

"Vậy ba em đâu rồi?"

 

Để kéo dài thời gian tạo cơ hội, Tống Nam Tinh cố gắng chọn những câu hỏi không làm đối phương nổi giận nhưng vẫn duy trì được cuộc trò chuyện thân thiện.

 

Cô bé chỉ vào khối thịt đỏ đang nhúc nhích dưới chân mình: "Đây là ba." Sau đó, bàn tay nhỏ xíu lại dịch sang phía bên phải một chút: "Còn đây là mẹ."

 

"..."

 

Nhìn đống thịt đỏ nhầy nhụa quấn lấy nhau, Tống Nam Tinh gượng gạo khen ngợi: "Wow, ba mẹ em tình cảm tốt quá, hòa hợp ghê luôn."

 

Hai vợ chồng hòa quyện vào nhau đúng nghĩa đen.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.