"Cả nhà phải đầy đủ, không được thiếu ai."
Ngô Mộng Vũ nghiêng đầu cười tươi, nếu không phải trên gương mặt đầy vết nứt như mạng nhện, cô bé thực sự là một cô nhóc khá đáng yêu.
Tiếc rằng số phận không cho cô bé cơ hội trưởng thành.
Lừa gạt một cô bé từng chịu tổn thương, Tống Nam Tinh cảm thấy lương tâm mình hơi cắn rứt. Cậu nắm lấy tay Ngô Mộng Vũ, chân thành nói lời xin lỗi: "Xin lỗi em."
Nói xong, cậu nhanh chóng lùi lại một bước lớn.
Ngô Mộng Vũ bối rối nhìn cậu, ngay sau đó phát ra một tiếng hét bén nhọn.
Một lớp vỏ trứng màu xám cao khoảng một mét rộng nửa mét, trồi lên từ dưới đất bao bọc lấy cô bé. Nhận ra mình bị nhốt, Ngô Mộng Vũ gào thét biến thành mớ thịt nhầy nhụa, đập loạn xạ bên trong.
Lớp vỏ trứng màu xám được làm từ vật liệu rất mềm, độ dẻo dai tuyệt vời, dù bị va đập đến biến dạng cũng không bị hỏng. Tống Nam Tinh cuối cùng thở phào nhẹ nhõm... Cậu cứ sợ chiếc lồng bảo vệ này không giữ nổi đối phương.
Lồng bảo vệ di động này là phúc lợi mà Trung Tâm Giao Dịch cung cấp cho nhân viên. Thực chất, đây là thiết bị do Trung Tâm Phòng Chống Bệnh Truyền Nhiễm nghiên cứu, dùng để cách ly và vận chuyển những bệnh nhân mất kiểm soát.
Do tính chất công việc, nhân viên Trung Tâm Giao Dịch có nguy cơ tiếp xúc với chất ô nhiễm rất cao. Nghe nói đã từng có trường hợp nhân viên bị ô nhiễm nặng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-ta-than-gia-dang-nhan-loai/2859712/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.