Không còn bị ngăn cản, bạch tuộc xanh lam thỏa mãn duỗi các xúc tu, ung dung lượn quanh phòng khách như chủ nhà.
Phòng khách của con người đối với nó hơi nhỏ, nhưng sự nhỏ bé này cũng có lợi ích riêng: Căn nhà không quá lớn giống như một chiếc lọ kín, giữ lại toàn bộ hương thơm của Tống Nam Tinh, toàn bộ không khí được mùi hương tuyệt diệu ấy nhuộm đẫm.
Những xúc tu màu xanh lam trong suốt trượt qua từng tấc sàn, từng món đồ nội thất, để lại chút hương vị biển khơi thoang thoảng. Nhưng mùi hương này nhanh chóng hòa lẫn vào không khí, không để lại dấu vết gì.
Sau khi đánh dấu toàn bộ căn nhà là lãnh địa của mình, bạch tuộc xanh lam mới dùng xúc tu vặn tay nắm cửa phòng ngủ.
Tống Nam Tinh đã ngủ say.
Thân hình thanh mảnh, gầy gò chìm sâu vào đệm giường mềm mại. Gương mặt hơi nghiêng tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt trong bóng tối.
Bạch tuộc xanh lam đứng cạnh giường, tám xúc tu kích động bò dọc theo mép giường, vì chưa được cho phép, chúng không thể chạm vào con người nằm giữa, chỉ có thể để lại vài vệt nước ẩm ướt trên ga giường màu xanh đậm.
Trong phòng ngủ yên tĩnh vang lên những tiếng thì thầm mà con người không thể nghe thấy:
"Thơm quá."
"Ăn đi, ăn đi, ăn đi..."
"Đói quá..."
"Không phải thức ăn, không được ăn."
Tiếng tranh cãi lấp đầy căn phòng ngủ nhưng không đánh thức người đang say giấc. Người nọ ngủ mơ trở mình, mái tóc đen xõa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-ta-than-gia-dang-nhan-loai/2859716/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.