🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Không còn bị ngăn cản, bạch tuộc xanh lam thỏa mãn duỗi các xúc tu, ung dung lượn quanh phòng khách như chủ nhà.

 

Phòng khách của con người đối với nó hơi nhỏ, nhưng sự nhỏ bé này cũng có lợi ích riêng: Căn nhà không quá lớn giống như một chiếc lọ kín, giữ lại toàn bộ hương thơm của Tống Nam Tinh, toàn bộ không khí được mùi hương tuyệt diệu ấy nhuộm đẫm.

 

Những xúc tu màu xanh lam trong suốt trượt qua từng tấc sàn, từng món đồ nội thất, để lại chút hương vị biển khơi thoang thoảng. Nhưng mùi hương này nhanh chóng hòa lẫn vào không khí, không để lại dấu vết gì.

 

Sau khi đánh dấu toàn bộ căn nhà là lãnh địa của mình, bạch tuộc xanh lam mới dùng xúc tu vặn tay nắm cửa phòng ngủ.

 

Tống Nam Tinh đã ngủ say.

 

Thân hình thanh mảnh, gầy gò chìm sâu vào đệm giường mềm mại. Gương mặt hơi nghiêng tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt trong bóng tối.

 

Bạch tuộc xanh lam đứng cạnh giường, tám xúc tu kích động bò dọc theo mép giường, vì chưa được cho phép, chúng không thể chạm vào con người nằm giữa, chỉ có thể để lại vài vệt nước ẩm ướt trên ga giường màu xanh đậm.

 

Trong phòng ngủ yên tĩnh vang lên những tiếng thì thầm mà con người không thể nghe thấy:

 

"Thơm quá."

 

"Ăn đi, ăn đi, ăn đi..."

 

"Đói quá..."

 

"Không phải thức ăn, không được ăn."

 

Tiếng tranh cãi lấp đầy căn phòng ngủ nhưng không đánh thức người đang say giấc. Người nọ ngủ mơ trở mình, mái tóc đen xõa tung, che khuất hơn nửa khuôn mặt.

 

Tiếng cãi cọ lập tức ngưng bặt, chuyển thành tiếng lẩm bẩm lặp đi lặp lại:

 

"Không thấy nữa."

 

"Không thấy nữa."

 

"Không thấy nữa."

 

"..."

 

Tám xúc tu chen chúc nhau muốn vén tóc che khuất khuôn mặt, lại vì không ai nhường ai, cuối cùng chúng rối lại thành một cục.

 

"Rối rồi."

 

"Rối rồi."

 

"Rối rồi."

 

"..."

 

Tiếng xì xào lại vang lên, bị một giọng nói trầm lạnh quát: "Câm miệng."

 

Giống như nhận được mệnh lệnh, mọi âm thanh lập tức biến mất. Các xúc tu rối ren cũng ngừng quẫy đạp, dễ dàng tháo gỡ.

 

Một xúc tu khẽ khàng vươn tới phía trên Tống Nam Tinh. Đầu xúc tu không có giác hút hơi co lại, nhẹ nhàng gạt mái tóc che khuất khuôn mặt.

 

Lúc vén tóc, đầu xúc tu vô tình chạm vào má của người nọ. Làn da ấm áp mềm mại, cảm giác dịu dàng truyền từ đầu xúc tu khiến căn phòng vừa yên tĩnh lại vang lên âm thanh kinh ngạc cảm thán:

 

"Mềm quá."

 

"Ấm quá."

 

"Thích quá, thích quá, thích quá..."

 

Câu nói lặp đi lặp lại không ngừng lấp đầy căn phòng. Xúc tu xanh lam khẽ run rẩy, thuận theo bản năng nhẹ nhàng lướt từ má xuống, quấn quanh phần cổ mảnh mai.

 

Nhiệt độ ở cổ cao hơn, sự ấm áp từ đó truyền lại càng hấp dẫn xúc tu lạnh lẽo, không ngừng khám phá những n** m*m m** ấm áp hơn...

 

*

 

Tống Nam Tinh mơ thấy ác mộng cả đêm.

 

Trong mơ, câu vô tình bước vào sương mù lại gặp đám xúc tu khổng lồ từng quấy rối mình. Nhưng lần này cậu không may mắn thoát khỏi, vô số xúc tu to lớn chui ra từ mây, bề mặt chúng tiết ra chất lỏng nhầy nhụa trơn trượt như rắn quấn chặt cậu, hoàn toàn bao bọc lấy cậu.

 

Cậu liều mạng giãy giụa trong cái lồng xúc tu tràn ngập mùi tanh mặn, không tài nào thoát ra được.

 

Mãi đến khi giật mình tỉnh dậy, làn da cậu dường như còn lưu lại chất lỏng nhầy nhụa quái dị. Khoang mũi ngập mùi tanh mặn của nước biển.

 

Tống Nam Tinh ngồi thất thần trên giường, rất lâu sau mới hoàn hồn, đứng dậy mở cửa sổ để thông gió.

 

Bên ngoài, mưa lớn trút xuống. Gió lạnh mang theo hơi nước lẫn mùi sắt gỉ xộc vào nhà, cậu rùng mình, vội vàng đóng cửa sổ lại.

 

"Mưa lớn như vậy, hèn gì gặp ác mộng."

 

Tống Nam Tinh lẩm bẩm, vào phòng tắm rửa mặt, quy kết tại cơn mưa lớn ngoài trời mà phòng có mùi tanh ẩm.

 

Rửa mặt xong, Tống Nam Tinh tự làm cho mình bữa sáng, sau đó tiếp tục lên mạng tra thông tin về công ty tư vấn tâm lý Giấc Mơ Đẹp.

 

Mãi đến một giờ chiều, cậu gập máy tính lại chuẩn bị ra ngoài.

 

Ngoài trời vẫn đang mưa to và không có dấu hiệu ngớt. Trời mưa lớn thế này, đi xe buýt có hơi phiền phức, nên Tống Nam Tinh thu gom đồ đạc, quyết định xuống chỗ quản lý tòa nhà thuê một chiếc ô tô dùng chung.

 

Vừa bước ra khỏi cửa, cánh cửa căn hộ số 402 bên cạnh cũng đồng thời vang tiếng mở.

 

Thẩm Độ từ trong nhà bước ra, ánh mắt lướt qua khuôn mặt Tống Nam Tinh: "Cậu ra ngoài à?"

 

Tống Nam Tinh gật đầu, tiện tay nhấc cái thùng đựng con rối đặt trước cửa.

 

Nhân tiện hôm nay đi ra ngoài, trên đường đến "Giấc Mơ Đẹp" cậu sẽ tìm một chỗ vứt con rối này.

 

"Trời mưa to thế này, ra ngoài sẽ nguy hiểm," Thẩm Độ sóng vai đi xuống lầu cùng cậu.

 

Tống Nam Tinh tất nhiên biết rõ nguy hiểm của việc ra ngoài vào ngày mưa to, nhưng cậu không muốn tuột mất manh mối duy nhất, vì vậy vẫn quyết định đi một chuyến để dò xét tình hình.

 

Cậu giơ áo mưa bảo hộ trong tay mình lên cho Thẩm Độ xem: "Tôi sẽ chuẩn bị kỹ lưỡng."

 

Ánh mắt Thẩm Độ lướt qua cổ cậu, khẽ "ừ" một tiếng đồng ý.

 

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến tầng trệt. Họ chia tay nhau tại cửa tòa nhà.

 

Tống Nam Tinh cẩn thận mặc áo mưa bảo hộ, mở ô rồi đi về phía phòng quản lý tòa nhà.

 

Cả khu chung cư bị bao phủ trong màn mưa, tạo nên bầu không khí tĩnh lặng, chỉ có tiếng ồn trắng của mưa xối xả vào các tòa nhà. Lúc đi ngang qua tòa nhà số 2, một giọng nữ không nên xuất hiện đã phá vỡ sự yên tĩnh này.

 

"Tống Vân Kiều, cưng đâu rồi?"

 

"Tống Vân Kiều, cưng ra đây đi."

 

Tống Nam Tinh nhìn về phía âm thanh phát ra, thấy Cảnh Nhiêu đang cầm ô, chậm rãi bước đi trong mưa. Chiếc váy dài màu đỏ của cô kéo lê trong nước mưa, nhưng cô chẳng mảy may để tâm. Đôi mắt hồ ly xếch ngược của cô đảo quanh, tìm kiếm khắp nơi, đôi môi đỏ thắm nhếch thành ý cười.

 

Cô nhanh chóng trông thấy Tống Nam Tinh, cầm ô thướt tha bước đến gần, hỏi cậu: "Cậu có thấy con chó của tôi không?"

 

Tống Nam Tinh lắc đầu, trả lời: "Không thấy."

 

Cảnh Nhiêu lộ ra vẻ thất vọng, nói: "Nếu cậu gặp nó, phiền cậu báo tôi một tiếng nhé."

 

Tống Nam Tinh gật đầu, đang định tiếp tục đi về phía trước thì nghe cô nói thêm: "Nó giỏi lừa người lắm. Nếu cậu gặp nó, nhớ đừng tin lời nó nhé."

 

Bước chân Tống Nam Tinh khựng lại, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc, thầm nghĩ vị hàng xóm này ngày càng không thèm che giấu nữa.

 

Một con chó thì làm sao có thể lừa người được?

 

Cậu thầm thắc mắc trong lòng, gật đầu có lệ, sau đó tăng tốc bước chân đi về phía phòng quản lý.

 

Phía sau, Cảnh Nhiêu cầm ô đi hướng khác, miệng vẫn không ngừng gọi: "Tống Vân Kiều."

 

Phòng quản lý chỉ có một nhân viên trực ban. Thấy Tống Nam Tinh đội mưa đến, nhân viên tỏ vẻ ngạc nhiên: "Mưa to thế này mà cậu vẫn ra ngoài à?"

 

Tống Nam Tinh giải thích lý do: "Tôi có việc gấp, muốn thuê một chiếc xe."

 

Đây là một chính sách mới được chính quyền triển khai sau khi ô nhiễm tinh thần lan rộng, nhằm đảm bảo đời sống của cư dân: Đưa vào sử dụng số lượng lớn ô tô dùng chung trong thành phố, được phủ lớp sơn chống xói mòn và ô nhiễm từ cơn mưa đỏ.

 

Tuy rằng không thể hoàn toàn ngăn cách ô nhiễm từ nước mưa, nhưng nếu có việc gấp phải ra ngoài, ô tô vẫn cung cấp sự bảo vệ toàn diện hơn so với áo mưa bảo hộ và ô che.

 

Trong khu vực nội thành, ô tô dùng chung này không phải là hiếm, nhưng ở khu vực ngoại thành và các khu chung cư cũ kỹ, chỉ có thể thuê ở chỗ quản lý tòa nhà.

 

Nhân viên quản lý thấy cậu có vẻ không muốn nói nhiều, liền nhanh chóng quét mã trên vòng tay của cậu rồi đưa chìa khóa xe: "Xe ở bãi đỗ tầng hầm, trên chìa khóa có dán số biển xe. Lái xe cẩn thận nhé."

 

Tống Nam Tinh cảm ơn, đi thang máy xuống tầng hầm.

 

Cửa thang máy vừa mở ra, một bóng đen lập tức lướt qua trước mặt cậu, trốn vào góc tường.

 

Tống Nam Tinh nhìn bóng đen cuộn tròn, hơi ngạc nhiên: "Tống Vân Kiều?"

 

Nghe thấy tên mình, chú chó Teddy đang cuộn mình trong góc ngẩng đầu nhìn cậu, phát ra tiếng nức nở.

 

Bộ lông xoăn màu nâu trên người nó bị ướt mưa, dính sát vào da, để lộ lớp da màu hồng nhiều vết sẹo, khiến nó trông không còn dễ thương như lúc ở cửa hàng.

 

Tống Nam Tinh nói: "Chủ của mày đang tìm mày."

 

Nghe xong, Tống Vân Kiều phát ra một âm thanh kỳ lạ từ cổ họng, rồi cố gắng loạng choạng bước ra, đứng bằng hai chân sau như người, hai chân trước chắp lại với nhau, liên tục chắp tay trước mặt Tống Nam Tinh, khó nhọc nói ra mấy từ không rõ ràng: "Cứu... cứu tôi."

 

Mặt Tống Nam Tinh đông cứng: "..."

 

So với việc cứu mày, đáng lẽ tao mới là người cần kêu cứu mới đúng chứ?

 

Với cả, sao không tìm nhân viên quản lý hoặc ai khác, lại cố tình tới tìm tao, khiến tao trông rất bất bình thường đấy.

 

Tống Vân Kiều thấy cậu đứng yên nhìn mình, bèn quỳ rạp xuống, áp trán vào sàn, cổ họng phát ra tiếng r*n r* thút thít, đôi mắt đen long lanh ngập nước, giọt nước mắt to rơi xuống làm ướt mặt đất.

 

Tống Nam Tinh lộ vẻ mặt khó xử, chỉ tay về phía chiếc xe không xa nói: "Xin lỗi, tôi có việc gấp phải ra ngoài, không đi ngay sẽ muộn mất."

 

Nói xong, cậu mặc kệ Tống Vân Kiều phản ứng như thế nào, sải bước lớn lên xe, đóng cửa, khởi động xe, liền mạch lưu loát.

 

Đợi đến khi Tống Vân Kiều phản ứng lại, trước mặt nó chỉ còn khói xe phả ra từ ống xả.

 

*

 

Trung tâm tư vấn tâm lý Giấc Mơ Đẹp nằm trong một tòa nhà văn phòng cũ kỹ ở ranh giới nội và ngoại thành.

 

Tòa nhà văn phòng này vốn chẳng có mấy công ty, lại thêm mùa mưa đỏ khiến mọi hoạt động sản xuất và kinh doanh đều phải dừng lại, cả tòa nhà gần như vắng lặng không một bóng người, thậm chí tầng hầm cũng không bật đèn.

 

Tống Nam Tinh giơ đèn pin dò dẫm trong bóng tối tìm được thang máy, thầm mừng vì thang máy vẫn hoạt động, nếu không cậu sẽ phải leo bộ lên tận tầng 29.

 

Cửa thang máy khép lại, Tống Nam Tinh mở diễn đàn, nhắn tin riêng cho người đăng bài mà cậu đã liên hệ trước đó:

 

– Tôi sắp đến tầng 29.

 

Dường như người kia luôn chờ điện thoại, trả lời tin nhắn ngay lập tức:

 

– Mình đợi bạn.

 

Màn hình hiển thị số tầng của thang máy không ngừng thay đổi, cho đến khi buồng thang máy rung một cái, dừng lại ở tầng 29.

 

Cửa thang máy từ từ mở ra, Tống Nam Tinh còn chưa kịp bước ra thì một cơ thể vô cùng to lớn chen lấn vào trong thang máy.

 

Lớp mỡ chồng chất dày đặc chiếm hơn nửa buồng thang máy, Tống Nam Tinh phải ép sát lưng vào tường. Cậu đưa mắt nhìn một lúc lâu mới tìm thấy cái đầu nhỏ nhắn của đối phương giữa đống mỡ chuyển động.

 

Là một chàng trai có khuôn mặt rất thanh tú, trông không quá lớn tuổi.

 

Ánh mắt Tống Nam Tinh dừng lại trên sống mũi đối phương, lịch sự tự giới thiệu: "Tôi tên là Tống Nam Tinh, đến đây để phỏng vấn."

 

"Đợi bạn lâu lắm rồi." Cái đầu nhỏ nhắn cất tiếng, giọng nói nho nhã không hề phù hợp với cơ thể béo phì quá độ.

 

"Bạn có thể gọi mình là Trình Giản Ninh."

 

Trình Giản Ninh vừa nói vừa nhiệt tình nắm lấy tay Tống Nam Tinh, kéo cậu ra khỏi thang máy: "Mau lên, mọi người chờ bạn lâu lắm rồi."

 

Tống Nam Tinh bị kéo đi loạng choạng, ánh mắt đảo qua cơ thể to béo của Trình Giản Ninh, nhận ra trên tứ chi của hắn quấn đầy các sợi dây giống dây cáp dữ liệu. Trên cánh tay phải có một sợi dây cáp không được quấn chặt, rũ lỏng kéo lê trên sàn nhà.

 

Tống Nam Tinh tốt bụng nhắc nhở: "Sợi dây trên tay bạn bị lỏng kìa."

 

Trình Giản Ninh ngoảnh lại liếc một cái, rồi rất tự nhiên rút hẳn sợi dây ra. Đầu dây kéo theo một mảng lớn mỡ vàng.

 

"Sao hỏng nhanh thế nhỉ, lại phải thay dây." Hắn lẩm bẩm, trông có vẻ phiền não.

 

Miệng vết thương chảy mỡ vàng nhỏ giọt xuống sàn nhà, đúng lúc bị cô lao công từ ngoài đi vào nhìn thấy, âm u mở miệng: "Nói bao nhiêu lần rồi, đừng làm bẩn sàn nhà, lau dọn rất mất công."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.