Tống Nam Tinh có một giấc ngủ không mấy ngon lành.
Đêm qua ngủ muộn, khó khăn lắm mới chợp mắt được, vậy mà còn mơ đủ thứ linh tinh, thế nên lúc tỉnh dậy cả người uể oải, không chút tinh thần. Nghĩ đến giấc mơ tồi tệ đó, Tống Nam Tinh vừa ngậm bàn chải đánh răng vừa bực bội nghĩ: Đợi Thẩm Độ khỏi bệnh, phải bắt ảnh làm bạch tuộc mười tám món để giải tỏa nỗi hận này.
Rửa mặt thay đồ chuẩn bị ra ngoài, Tống Nam Tinh rón rén đẩy cửa phòng ngủ kiểm tra tình hình của Thẩm Độ. Thẩm Độ đang ngủ rất say, nhiệt độ trán đã trở lại bình thường, cơn sốt đã hạ. Tống Nam Tinh thở phào nhẹ nhõm, để lại một tin nhắn trên WeChat rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.
Vừa ra ngoài liền bị bạch tuộc nhỏ bám vào.
Xúc tu lạnh buốt chạm vào da khiến Tống Nam Tinh nổi da gà, nhớ đến vài ký ức không mấy dễ chịu. Cậu giữ mặt liệt gỡ bạch tuộc nhỏ khỏi cánh tay rồi ném trở lại bể cá, lạnh nhạt ra lệnh: "Ở yên trong bể cá, không được tự tiện chui ra, càng không được dính vào người khác, biết chưa? Nếu không tao ném mày ra ngoài."
Bạch tuộc nhỏ: ?
Nó ngơ ngác vẫy xúc tu, nhìn Tống Nam Tinh xách túi rời khỏi nhà.
"Giận rồi."
"Dữ quá."
"Không muốn bị ném đi."
Con rối ngoan ngoãn ngồi trên kệ quay đầu một trăm tám mươi độ, đôi mắt đen ngòm nhìn bạch tuộc nhỏ quẫy nước bắn tung tóe trong bể, mở miệng cười hả hê: "Hì hì,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-ta-than-gia-dang-nhan-loai/2859732/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.