"Vừa mới về đến nhà, công việc ở công ty tạm thời giải quyết xong nên chúng tôi được về."
Tống Nam Tinh nghiêng người để anh vào nhà. Thẩm Độ rất tự nhiên lấy đôi dép của mình trên giá giày ở cửa, thay vào rồi cùng cậu đi vào phòng khách.
Hai người đi một trước một sau, chỉ cách nhau một khoảng bằng bả vai. Thẩm Độ ngửi thấy mùi quýt ẩm nồng nàn. Anh cúi mắt nhìn Tống Nam Tinh, phát hiện cậu vừa mới tắm xong. Áo thun quần dài rộng rãi trông rất thoải mái, làn da lộ ra ngoài màu trắng sữa. Đặc biệt là phần cổ, tóc đen hơi xoăn chưa khô, vẫn còn ẩm quăn lại sau gáy. Giọt nước trong suốt từ đuôi tóc rơi xuống, trượt theo đường cong cổ, để lại một vệt nước rõ rệt.
Thẩm Độ nhìn theo vệt nước không chớp mắt.
Cơ thể nhân loại thật sự rất tầm thường, gần như không khơi dậy chút d*c v*ng khám phá nào... Đây vốn là nhận thức ăn sâu vào gốc rễ. Ngay cả cơ thể mà anh đang sử dụng bây giờ cũng chỉ là thứ tạo bừa dựa trên thẩm mỹ của con người.
Nhưng không hiểu tại sao, cơ thể nhân loại trước mắt đột nhiên trở nên đầy bí ẩn, k*ch th*ch h*m m**n khám phá mãnh liệt.
Ví dụ như hiện tại, anh rất muốn biết giọt nước đã trượt xuống đâu.
Khi trượt qua phần da bị quần áo che khuất, liệu nó có để lại vệt nước ẩm ướt không? Da con người dường như rất nhạy cảm, giọt nước lạnh băng lướt qua làn da ấm áp có thể k*ch
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-ta-than-gia-dang-nhan-loai/2859734/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.