Sường mù ẩm ướt dày đặc chớp mắt ập đến, cuốn lấy Tống Nam Tinh.
Bóng đè dang rộng bốn đôi cánh dị dạng, lông vũ sền sệt nhựa đường run rẩy, đôi mắt đỏ sậm lướt qua màn sương, lùng sục điều cậu sợ hãi nhất trong giấc mơ, từ đó dệt nên cơn ác mộng.
Đây là việc bóng đè giỏi nhất.
Chỉ cần bước vào lĩnh vực của hắn ta, việc kéo con người vào ác mộng dễ như trở bàn tay. Hắn ta có thể tùy ý tìm ra thứ đối phương không muốn đối mặt nhất, thứ họ sợ hãi nhất, khiến họ mãi mãi mắc kẹt trong ác mộng kinh hoàng, cuối cùng chết trong đau đớn tột cùng, trở thành dưỡng chất cho hắn ta.
Bóng đè hưng phấn lật tìm, nhưng nụ cười vặn vẹo phấn khích dần đông cứng lại: "Sao lại ít thế này?"
Hắn ta chưa từng thấy giấc mơ con người nào cằn cỗi và ít ỏi đến vậy, cứ như thể người này chẳng mơ mộng bao giờ.
Con người dành ít nhất một nửa cuộc đời mình để ngủ, hình ảnh giấc mơ thường vừa nhiều vừa vụn vặt, gần như bao quát cả cuộc đời. Nhưng giấc mơ của Tống Nam Tinh sạch sẽ đến mức như thể đã được dọn dẹp.
Bóng đè không cam lòng tìm thêm lần nữa, cuối cùng phát hiện một cánh cửa đồng rỉ sét nằm sâu trong giấc mơ.
Cánh cửa đồng loang lổ vết gỉ xanh, lung lay sắp đổ. Bức tường xi măng hai bên cửa phủ đầy rêu, trông vô cùng cổ xưa.
Bóng đè thu cánh, đáp xuống mặt đất, hào hứng nhìn cánh cửa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-ta-than-gia-dang-nhan-loai/2859739/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.