Những gia đình đang chờ dưới mưa nghe thấy thông báo tức khắc xôn xao.
"Không phải nói kiểm tra ô nhiễm xong là có thể về nhà sao?"
"Tự dưng chuyển đến Đại học Đồng Thành? Phải bao lâu mới được gặp người?"
"Tôi vừa thấy con gái mình, còn chào nhau nữa. Người vẫn ổn sao lại không cho về nhà?"
Mồm năm miệng mười bàn tán ồn ào lập tức át tiếng loa, có người lớn tiếng phản đối: "Dù có chuyển điểm tập trung cũng phải cho lý do và thời hạn chứ?"
Có người dẫn đầu, tiếng hưởng ứng lập tức vang lên. Nhìn thấy tình hình bắt đầu rối loạn, cảnh sát nhanh chóng tiến lên tạo hàng rào cách ly bằng cơ thể: "Mọi người hãy bình tĩnh. Lý do cụ thể và thời hạn sẽ được công bố trên trang web chính thức. Xin hãy về nhà, đừng tụ tập dưới mưa, cẩn thận ô nhiễm."
Thái độ của cảnh sát rất cứng rắn. Các gia đình đứng nhìn một lúc, xác định hôm nay chắc chắn không thể gặp người thân, đành lục tục giải tán.
Tống Nam Tinh và Thẩm Độ lên xe. Cậu cởi chiếc áo mưa ướt sũng, mệt mỏi nói: "Về trước vậy. Đợi danh sách công bố trên trang web, đội trưởng Hàn chắc cũng sẽ phản hồi."
*
Khi hai người về đến nhà thì trời đã tối.
Thẩm Độ không vội nấu cơm mà trước tiên nấu một chén nước gừng.
Anh bưng bát nước gừng nóng từ bếp ra, thấy Tống Nam Tinh đang đứng trên ban công nhìn cơn mưa ngoài trời, vẻ mặt ngơ ngẩn, thần sắc có chút mông lung.
Thẩm Độ đưa chén nước cho cậu, hạ giọng hỏi: "Vẫn đang nghĩ về mẹ cậu à? Hôm nay đông người, không tìm thấy là bình thường."
Tống Nam Tinh lắc đầu, mở khóa điện thoại, màn hình hiện lên bức ảnh chụp bóng người mờ mờ mà cậu đưa cảnh sát xem. Cậu cúi mắt nhìn chăm chăm bóng người trong ảnh, rất lâu sau mới gian nan mở miệng: "Lúc nhìn thấy trên tin tức, tôi rất chắc chắn đó là mẹ tôi. Nhưng khi chụp bức ảnh này từ video phát lại, xem đi xem lại, tôi lại thấy người trong ảnh càng lúc càng xa lạ..."
Ngón tay cậu vô thức siết chặt điện thoại, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay vì dùng sức.
Cậu mờ mịt quay đầu nhìn Thẩm Độ, ánh mắt toát ra sợ hãi cùng đau thương: "Nếu thực sự tìm thấy người, tôi không chắc mình có thể phân biệt được đó là mẹ không."
So với việc không tìm thấy, cảm giác mơ hồ không thể nhận ra người thân còn khiến cậu sợ hãi và khó chấp nhận hơn.
Thẩm Độ thở dài, bàn tay nâng gương mặt cậu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đang dao động. Anh dùng ngữ điệu trầm ấm chậm rãi nói: "Con người thường dùng mắt để phân biệt sự vật sự việc. Nhưng ngoại hình có thể thay đổi, có tính lừa gạt. Cậu nên học cách bỏ qua các yếu tố bấp bênh bên ngoài, dùng thứ sâu sắc chính xác hơn làm điểm tựa."
Tống Nam Tinh ngơ ngác nhìn anh, mặt mũi mờ mịt: "Thứ gì cơ?"
Thẩm Độ từ từ cúi xuống, nghiêng đầu gần sát cổ cậu, chóp mũi gần như chạm vào vùng da nhạy cảm bên cổ: "Có thể dùng khứu giác."
"Hoặc dùng thính giác." Anh hơi lùi lại, hơi thở ấm nóng phả qua vành tai cậu.
Bất chợt tiếp xúc với hơi thở xa lạ, lông mi Tống Nam Tinh không ngừng động đậy, cổ họng nuốt khan nhưng lại không động.
"Và cả trực giác của cậu."
Thẩm Độ hoàn toàn lui về, lòng bàn tay rời khỏi gò má cậu. Ánh mắt anh ôn hòa bao dung, mang theo sức mạnh xoa dịu lòng người: "Người mà lâu ngày không gặp, đôi mắt có thể không nhận ra, nhưng trực giác sẽ không lừa dối cậu."
Tống Nam Tinh ngơ ngác nhìn anh, như hiểu như không.
Thẩm Độ cười khẽ, đưa chén nước gừng cho cậu: "Uống đi, kẻo cảm lạnh. Tôi đi nấu cơm."
Tống Nam Tinh ôm chén nước gừng, nhìn bóng lưng cao lớn khuất sau bếp.
Thẩm Độ cao ráo, xoay người trong căn bếp chưa đầy mười mét vuông có phần chật chội. Nhưng động tác của anh cực kỳ thong dong, tay không giống đang cầm dao thái thịt mà như đang cầm bút lông cổ xưa, cẩn thận giải mã những văn tự khó hiểu.
Ánh đèn trắng trên trần nhà chiếu xuống, khiến anh vừa chìm trong bóng tối mờ ảo, vừa nổi bật dưới ánh sáng dịu dàng, tạo nên sức hút không thể rời mắt.
Tống Nam Tinh yên lặng nhìn anh một lúc lâu, rồi cúi đầu uống một ngụm nước gừng.
Hơi ấm the the cay của nước gừng lan xuống cổ họng, cảm giác nóng ấm dần dần lan ra khắp gương mặt, làm vành tai cậu đỏ bừng.
*
Buổi tối, Hàn Chí gọi điện thoại.
Giọng anh ta nghe có vẻ mệt mỏi: "Đây là danh sách những người mất tích vừa được tổng hợp. Một số người vẫn chưa xác định được thông tin do trạng thái tinh thần không ổn định, có thể sẽ có thiếu sót. Cậu tự xem nhé. Danh sách chính thức sẽ được công bố vào ngày mai, nhớ đừng truyền ra ngoài."
Tống Nam Tinh lấy laptop, mở danh sách chậm rãi kéo xuống. Danh sách chỉ gồm tên và ảnh, nhưng như vậy đã đủ để cậu xác nhận thông tin.
"Cảm ơn anh, đội trưởng Hàn." Tống Nam Tinh trịnh trọng nói lời cảm ơn.
Hàn Chí ngừng một lát, giọng mệt mỏi dịu đi một chút: "Bên đồn cảnh sát không đủ nhân lực, hôm nay chúng tôi bị điều động qua đó hỗ trợ. Có rất nhiều gia đình ôm hy vọng đến hiện trường rồi phải thất vọng ra về, tinh thần của họ đều không ổn định lắm. Cậu... tốt nhất đừng kỳ vọng quá nhiều."
Nói "tinh thần không ổn định" là cách diễn đạt khá nhẹ nhàng. Thực tế, tình hình tại hiện trường rất hỗn loạn. Số lượng người mất tích qua các năm quá lớn, đến mức khổng lồ. Mà số người trở về lần này, tính đến tối nay, chỉ có 732 người.
Nhưng số thân nhân đến với hy vọng gặp lại người thân của mình lại đông gấp nhiều lần con số này.
Nhiều người tràn trề hy vọng đến, cuối cùng không nhận được kết quả như mong muốn, tinh thần sụp đổ, quỳ dưới mưa lớn mà khóc không thành tiếng.
Đây cũng là lý do tất cả bọn họ phải tăng ca để nhanh chóng xác nhận và hoàn thiện thông tin những người trở về, sớm công bố danh sách, giúp các gia đình đang chờ đợi giảm bớt một phần đau khổ.
Những người khác vẫn còn chút hy vọng, riêng Tống Nam Tinh mãi mãi không thể tìm được người mình muốn trong danh sách này.
"Ừ, tôi biết mà." Tống Nam Tinh đáp, cảm ơn lần nữa rồi mới kết thúc cuộc gọi.
Cậu đặt laptop lên đùi, tập trung xem danh sách, không dám bỏ sót một chữ nào.
Nửa tiếng sau, cậu xem xong toàn bộ danh sách. Đúng như dự đoán, trong đó không có tên mẹ cậu, cũng không có hình ảnh người phụ nữ cậu từng thấy thoáng qua trong bản tin.
Tống Nam Tinh khép laptop lại, thở ra một hơi thật dài. Cậu tự trấn an bản thân: Không sao cả, kiên nhẫn chờ thêm chút nữa. Còn một phần thông tin chưa công bố, có lẽ mẹ ở trong đó.
*
Danh sách những người mất tích trở về lần lượt được công bố, Tống Nam Tinh vẫn luôn theo dõi.
Nghe nói mấy ngày này liên tục có người trở về từ khu vực sương mù. Chính quyền cũng liên tục cập nhật danh sách, Tống Nam Tinh theo dõi hàng ngày mà vẫn không tìm được thông tin liên quan đến mẹ cậu.
Cậu cố thuyết phục bản thân kiên nhẫn hơn, cơ mà không tránh khỏi cảm giác nóng lòng.
Tâm trạng của những gia đình có người mất tích cũng không tốt hơn bao nhiêu. Mặc dù danh sách được cập nhật liên tục, tất cả những người đi ra từ khu vực sương mù đều được chuyển tới khu tạm trú tại Đại học Đồng Thành. Trong thời gian này, thân nhân không được phép liên lạc hay đến thăm.
Ban đầu, mọi người còn nhẫn nại chờ đợi, nhưng càng về sau, sự bất mãn càng gia tăng, thậm chí xuất hiện không ít thuyết âm mưu.
Cảm xúc tiêu cực lan truyền như bệnh dịch. Mỗi lần Tống Nam Tinh lên mạng tìm kiếm tin tức, cậu đều thấy mọi người kêu gọi đến Đại học Đồng Thành để đòi lời giải thích.
Nói nhiều thì sẽ có người hành động.
Ba ngày sau, Tống Nam Tinh mở TV, thấy tin tức về một lượng lớn thân nhân của những người mất tích đang tổ chức biểu tình trước cổng Đại học Đồng Thành.
Vì chính quyền không đưa ra lời giải thích hợp lý, tâm trạng của các gia đình vô cùng kích động. Họ tụ tập trước cổng trường, suýt chút nữa đã xảy ra xung đột với cảnh sát duy trì trật tự.
Sự việc trở nên nghiêm trọng, để xoa dịu các gia đình, cấp trên buộc phải thỏa hiệp, đồng ý cho một nhóm người đã vượt qua kiểm tra ô nhiễm tinh thần và có trạng thái tinh thần bình thường được trở về nhà trước.
Trong bản tin, khoảng hơn 100 người mất tích được cảnh sát đưa ra, lần lượt đoàn tụ với thân nhân.
Hình ảnh đoàn tụ cảm động khiến người xem không khỏi rơi nước mắt.
Tống Nam Tinh xem được một lúc thì tắt TV, mở website chính thức để xem danh sách vừa được cập nhật, hy vọng tìm được thông tin về mẹ mình.
Vẫn không có.
Nếu không phải vì bản tin ban đầu vẫn còn lưu trên mạng, cậu đã nghi ngờ mình sinh ra ảo giác.
Cảm giác bức bối chồng chất trong lồng ngực, Tống Nam Tinh hít sâu một hơi, đứng dậy rời khỏi nhà.
Cậu phải đến Đại học Đồng Thành xem thử.
Vừa mở cửa liền chạm mặt Thẩm Độ.
Thẩm Độ quan sát biểu cảm của cậu, hiểu ra: "Cậu muốn đến Đại học Đồng Thành?"
Tống Nam Tinh hơi ngạc nhiên, vẫn gật đầu.
Thẩm Độ tự nhiên lấy chìa khóa xe ra, bảo: "Tôi sẽ đi cùng cậu."
Tống Nam Tinh vốn dĩ không muốn làm phiền anh quá nhiều, nhưng Thẩm Độ lại nói thêm: "Tôi quen thuộc Đại học Đồng Thành hơn cậu."
Lời từ chối lập tức bị nuốt ngược vào trong. Cậu theo Thẩm Độ xuống lầu.
Khi hai người đến trước cổng chính Đại học Đồng Thành, nơi này có rất đông người thân của những người mất tích. Một trăm mấy người được phép về nhà vừa hoàn tất thủ tục đăng ký. Một số người chưa rời đi đang ôm chặt người thân của mình, vừa khóc vừa cười.
Tống Nam Tinh nhìn cảnh tượng đó, ánh mắt có chút hâm mộ.
Thẩm Độ vỗ vai cậu an ủi. Tống Nam Tinh quay lại cười với anh, sau đó đi tìm nhân viên hỏi thăm tình hình.
Hiển nhiên rất nhiều người có cùng ý định với cậu. Nhân viên bị đám đông vây quanh, Tống Nam Tinh không chen vào được, chỉ có thể chắt lọc thông tin từ những câu hỏi của người khác.
"Những người mất tích còn lại bao giờ mới được phép về nhà?"
"Hiện tại họ vẫn đang trong giai đoạn quan sát. Sau khi xác nhận rằng những người mất tích không có tính nguy hiểm hoặc bị ô nhiễm, chúng tôi sẽ thông báo cho gia đình. Xin mọi người hãy bình tĩnh."
"Không phải đã kiểm tra rất kỹ vấn đề ô nhiễm tinh thần rồi hả? Sao vẫn phải quan sát?"
"Đây là đề xuất từ phía trung tâm tiếp nhận. Việc một lượng lớn người mất tích quay về như thế này là rất bất thường, họ cho rằng theo dõi thêm một thời gian sẽ an toàn hơn."
Nghe thấy từ "trung tâm tiếp nhận", ánh mắt Tống Nam Tinh khẽ đổi. Cậu gửi một tin nhắn cho Trình Giản Ninh.
Người nhà hỏi quá nhiều, Tống Nam Tinh phải đợi rất lâu mới chen vào được. Cậu hỏi: "Xin hỏi còn danh sách nào chưa được công bố về những người mất tích chưa được xác minh thông tin không?"
Nhân viên nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ lạ, lắc đầu đáp: "Không có. Từ hai ngày trước, không còn ai đi ra từ khu vực sương mù nữa. Chúng tôi đã công bố danh sách đầy đủ tất cả người mất tích đã quay về."
Tống Nam Tinh ngây người, mở ảnh chụp trong điện thoại cho đối phương xem, không cam lòng hỏi tiếp: "Liệu có bị sót không? Rõ ràng tôi đã nhìn thấy mẹ tôi trên bản tin, nhưng danh sách không có tên bà ấy..."
Nhân viên liếc qua bức ảnh mờ mờ, ánh mắt mang chút thương hại, uyển chuyển nói: "Ảnh này chụp góc mặt nghiêng. Danh sách chúng tôi công bố đều là ảnh chính diện. Có thể là cậu nhận nhầm..."
Ý là, người trong bức ảnh chỉ có góc mặt nghiêng giống mẹ cậu mà thôi.
Tay Tống Nam Tinh cầm điện thoại buông thõng, thần sắc đờ đẫn.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.