Thẩm Độ kéo cậu ra khỏi đám đông, an ủi: "Người trở về từ sương mù rất nhiều, họ đăng ký gấp gáp, khó tránh khỏi sơ sót."
Tống Nam Tinh gật đầu, lẩm bẩm: "Chính mắt tôi phải thấy mới được."
Cậu lại chen vào đám đông, hỏi nhân viên: "Xin hỏi bao giờ có thể vào thăm được? Tôi muốn tự mình xác nhận."
Nhân viên lắc đầu: "Người nhà giống cậu nhiều lắm. Nếu ai cũng muốn tự vào xác nhận thì không thể kiểm soát được. Chúng tôi sẽ cập nhật danh sách trên trang web chính thức hàng ngày. Cậu theo dõi trên đó đi."
Tống Nam Tinh định nói thêm thì điện thoại reo, đành tạm dừng lại, nghe máy.
Điện thoại là Trình Giản Ninh gọi đến. Giọng nói luôn tràn đầy sức sống nay lại có phần yếu nhớt: "Sao bạn cũng quan tâm đến chuyện này? Bạn cũng có người thân bị mất tích à?"
Tống Nam Tinh không giải thích chi tiết, hàm hồ ừ một cái: "Bạn có biết tình hình của những người mất tích vừa trở về là thế nào không? Sao đội trưởng Sở không cho họ về nhà?"
"Việc này vẫn chưa có kết luận rõ ràng." Trình Giản Ninh nói: "Đội trưởng Sở cho rằng những người này bất bình thường, kiên quyết yêu cầu theo dõi thêm trước khi cho về. Nhưng không đưa ra được bằng chứng thuyết phục nên mấy ngày nay dư luận trên mạng sôi sục lắm. Mình nghe nói cấp trên đã họp khẩn mấy lần, cuối cùng bác bỏ phản đối của đội trưởng Sở, quyết định thả một nhóm người đã kiểm tra không có dấu hiệu bất thường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-ta-than-gia-dang-nhan-loai/2859743/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.