Tống Nam Tinh quan sát người trong nhà thi đấu, mày cau khẽ đến mức khó nhận ra.
Có vẻ nhân viên vừa đến phát cơm tối, trên bàn nhỏ cạnh giường của mỗi người đều đặt một hộp cơm. Những người này dù có phần đờ đẫn im lặng, nhưng vẫn có thể tự lo liệu sinh hoạt. Trên đường đi, Tống Nam Tinh thấy một vài người cúi đầu ăn cơm hộp.
Có điều, cách họ ăn khiến Tống Nam Tinh cảm thấy kỳ lạ. Đang chau mày suy nghĩ xem cảm giác kỳ lạ ở đâu ra, cậu bỗng thấy một người phía trước gắp cánh gà cho vào miệng.
Miếng cánh gà khá lớn, người đó lại nhai cả thịt lẫn xương rồi nuốt xuống.
Nhìn cách ăn của anh ta, Tống Nam Tinh đột nhiên hiểu cảm giác kỳ lạ nằm ở đâu: Cách ăn uống hoàn toàn không giống con người.
Tim cậu thắt lại, lập tức dời mắt không dám nhìn thêm. Cậu nhanh chóng bước tới giường của mẹ mình.
Đỗ Thi Lâm đang ngồi trên giường, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ bên cạnh. Hộp cơm trên bàn đã ăn hết.
Tống Nam Tinh giúp bà dọn hộp cơm, sau đó lấy khăn ướt lau vết dầu mỡ còn sót lại quanh miệng bà. Lúc này, Đỗ Thi Lâm mới quay đầu nhìn cậu.
Bà chăm chú nhìn Tống Nam Tinh, đôi môi chậm rãi mấp máy, bật ra từng chữ đứt quãng: "Đói, đói quá."
Đây là lần đầu tiên bà mở miệng nói chuyện kể từ khi cậu tìm thấy bà.
Tống Nam Tinh mừng rỡ: "Mẹ? Con là Tinh Tinh đây." Cậu nắm chặt tay Đỗ Thi Lâm,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-ta-than-gia-dang-nhan-loai/2859744/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.