🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tống Nam Tinh nghiêm túc đọc hết tài liệu Sở Yên gửi cho cậu.

 

Năm gia đình mất tích, trong đó có một hộ ở căn 202, tòa nhà số ba trong khu chung cư của cậu: Một gia đình ba người, hai lớn một nhỏ. Người mất tích được tìm thấy trở về chính là đứa trẻ đi lạc.

 

Bốn hộ còn lại lần lượt ở Thúy Hoa Viên, Long Đằng Viện và Long Hồ Nhã Viện. Cả ba khu chung cư này đều nằm trong bán kính năm kilomet quanh khu chung cư Hạnh Phúc.

 

Tống Nam Tinh cất tài liệu vào ba lô, quyết định trước tiên sẽ đến tìm manh mối từ hộ gia đình trong cùng khu chung cư với mình.

 

Tòa nhà số ba nằm sâu trong khu, bình thường cậu không hay qua lại, đây là lần đầu tiên đến đây. Đứng trước cửa căn 202, cậu phát hiện cửa đã bị dán niêm phong vàng.

 

Khi cậu đang gỡ lớp niêm phong, bà thím ở căn 201 bên cạnh nghe thấy động tĩnh liền ló đầu ra, cảnh giác hỏi: "Cậu là ai đấy? Đây là niêm phong của cảnh sát, không được gỡ đâu."

 

Tống Nam Tinh điềm tĩnh rút thẻ công tác của Trung tâm Tiếp Nhận ra, lướt nhanh trước mặt bà thím, nở nụ cười thân thiện: "Cháu phụ trách điều tra vụ mất tích của hộ 202. Bác có quen họ không, có thể kể cho cháu nghe một chút về gia đình này được không ạ?"

 

Bà thím quan sát cậu từ trên xuống dưới, thấy cậu trai trẻ mặt mũi sáng sủa, ăn mặc gọn gàng, trên thẻ công tác vừa rồi còn có dấu mộc đỏ, trông không giống hạng trộm cắp lén lút, bèn bước hẳn ra khỏi cửa, thở dài nói: "Biết một chút. Nhà họ đúng là số khổ. Trước đây ba người trong nhà sống rất vui vẻ, nhưng một hai năm trước, ông chồng dắt con ra ngoài, sơ sẩy một cái là đứa trẻ mất tích. Từ đó về sau, hai vợ chồng cứ cãi nhau suốt ngày, cãi dữ quá thì đánh nhau luôn... Mãi đến lúc tìm lại được con thì cả nhà lại mất tích."

 

Tống Nam Tinh hỏi: "Dạo gần đây bác có thấy họ không ạ?"

 

Bà thím như bật máy hát, vỗ đùi nói: "Thấy nhiều là đằng khác! Con tìm lại được rồi, hai vợ chồng không cãi nhau nữa. Mấy ngày đầu, vợ ông ấy ngày nào cũng dắt con xuống sân đi dạo, gặp ai cũng khoe là đã tìm lại được con. Cô ấy còn mang ít trái cây sang nhà tôi, nói là muốn chia sẻ chút may mắn."

 

"Nhưng hai ba ngày gần đây thì không thấy họ ra ngoài nữa. Nhà cũng im ắng, tôi cứ tưởng họ đi vắng."

 

Tống Nam Tinh hơi nhíu mày: "Bác ở ngay bên cạnh mà không nghe thấy tiếng động gì sao?"

 

Bà thím lắc đầu, chắc chắn nói: "Hai ngày đầu tìm lại được con, nhà họ ồn lắm, vợ chồng không cãi nhau nữa, cuộc sống cũng vui vẻ. Có điều đứa trẻ hay kêu đói nửa đêm, hai vợ chồng cứ phải thức dậy nấu ăn, băm thịt mà ồn ghê lắm..."

 

Chung cư Hạnh Phúc là khu chung cư cũ, tường cách âm không tốt. Giữa căn 201 và 202 chỉ có một bức tường mỏng, đúng là có thể nghe rõ động tĩnh bên kia.

 

Tống Nam Tinh hỏi: "Bác có nhớ họ im ắng từ ngày nào không ạ?"

 

Bà thím nhíu mày nghĩ một lúc, rồi nói: "Hình như là hôm kia thì phải. Hôm đó tôi ngủ một giấc ngon lành, không bị đánh thức."

 

Nghe vậy, Tống Nam Tinh đã có suy đoán trong lòng. Sau khi cảm ơn bà thím, cậu chuẩn bị vào trong 202 xem xét.

 

Nhưng bà thím lại gọi cậu, ngập ngừng hỏi: "Chàng trai, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Tin tức cũng nói không rõ ràng, cứ thấy rờn rợn. Một gia đình đang yên lành thế mà nói mất tích là mất tích luôn. Tôi nghe mấy người khác bảo, lần này mất tích nhiều người lắm."

 

Nhìn vẻ mặt bất an của bà thím, ánh mắt Tống Nam Tinh tối đi đôi chút, nói: "Hiện tại chưa có manh mối gì, bọn cháu vẫn đang tìm người. Nhưng bác nên hạn chế ra ngoài dạo gần đây. Nếu thấy ai trông như có vỏ cây mọc trên người, hoặc luôn miệng kêu đói, thì tránh xa một chút."

 

Bà thím nghe vậy thì liên tục gật đầu, Tống Nam Tinh quay người bước vào căn 202.

 

Bên trong được dọn dẹp rất gọn gàng sạch sẽ, phong cách trang trí mang hơi hướng kem màu bơ ấm áp. Nhưng vừa đặt chân vào cửa, cậu đã ngửi thấy mùi ôi thiu xộc vào mũi.

 

Trong bếp, nhiều nguyên liệu nấu ăn đang chế biến dở dang nằm ngổn ngang.

 

Tháng Năm đã vào hè, dù hay có mưa nhưng nhiệt độ đang tăng dần. Trên thớt, miếng thịt bị cắt dở đã bắt đầu thối rữa, phần thịt trắng bệch xuất hiện vài con dòi nhỏ bò lổm ngổm. Rau xanh bên cạnh mục nát thành một vũng nước, dịch xanh chảy theo mặt bếp xuống đất.

 

Tống Nam Tinh bịt mũi vào bếp kiểm tra, trong thùng rác tìm thấy hộp đựng thịt. Trên bao bì, ngày sản xuất ghi ba ngày trước.

 

Khớp với thời gian mà bà thím nói về việc gia đình này không còn động tĩnh.

 

Nhìn tình trạng căn bếp, có vẻ họ đang nấu ăn dở thì đột ngột rời đi.

 

Ngoài số thịt và rau chưa kịp chế biến còn để trên quầy bếp, trong thùng rác cũng có không ít thức ăn bị đổ bỏ. Nhìn vào phần thịt gần như chưa động đến, có vẻ như chúng chưa được ăn bao nhiêu đã bị vứt đi.

 

Điều này cũng khớp với lời của bà thím rằng bọn trẻ con trong nhà cứ luôn miệng kêu đói.

 

Tống Nam Tinh chợt nhớ đến người trong nhà thi đấu cũng không ngừng kêu đói... Thức ăn thông thường không thể làm chúng no bụng.

 

Sau khi kiểm tra xong căn hộ 202, Tống Nam Tinh xoay người rời đi, chuẩn bị ghé thăm thêm vài nhà khác xem có thể thu thập được thêm thông tin từ hàng xóm xung quanh hay không.

 

Cậu đến chỗ quản lý thuê một chiếc xe, sau đó theo chỉ dẫn của bản đồ đến nơi gần nhất – Long Đằng Uyển.

 

Khi xe rời khỏi khu dân cư, ánh mắt cậu bất giác bị thu hút bởi một cây đa xanh tươi mọc bên đường.

 

Cây đa đó sinh trưởng vô cùng rậm rạp, thân cây xám nâu được tạo thành từ ba nhánh to quấn lấy nhau, tán cây xòe rộng bốn phía. Dưới bầu trời âm u, sắc xanh ấy càng trở nên tràn đầy sức sống.

 

Tống Nam Tinh không khỏi liếc nhìn thêm một chút, trong lòng thoáng nghi hoặc: "Trước đây ở đây có cây đa sao?"

 

Trong trí nhớ của cậu, nơi này chưa từng có một cây đa nào phát triển tươi tốt đến vậy. Chẳng lẽ là cây cảnh vừa mới được di dời đến?

 

Nhưng khu dân cư cũ kỹ như Hạnh Phúc, đã lâu không còn ai quan tâm đến việc cải tạo cảnh quan nữa.

 

Tống Nam Tinh thầm lẩm bẩm một câu, tăng tốc lái xe đến Long Đằng Uyển.

 

Không biết có phải do cơ quan quản lý đô thị thực sự đã thay thế toàn bộ cây xanh khu ngoại thành hay không, mà khi đến Long Đằng Uyển, cậu lại trông thấy một cây đa khác. Nhìn từ cửa sổ xe, giữa những tán lá hình bầu dục màu xanh thẫm, bầu trời xám chì lộ ra các kẽ hở, khiến sắc xanh dường như cũng mang theo vài phần âm u.

 

Cậu lái xe vào trong Long Đằng Uyển, điều tra hộ gia đình thứ hai.

 

So với căn nhà trước có thể dò hỏi thông tin từ bà thím hàng xóm, căn hộ này chiếm trọn một tầng, không có ai ở gần để hỏi thăm họ mất tích từ khi nào.

 

Tống Nam Tinh đứng dưới lầu ôm cây đợi thỏ, thử dò hỏi vài cư dân cùng tòa, nhưng hầu hết đều trả lời không rõ, không chú ý, thậm chí còn có phần không muốn dính dáng đến chuyện phiền phức.

 

Không thu hoạch được gì, cậu đành tiếp tục đến Long Hồ Nhã Uyển.

 

Không ngoài dự đoán, trước cổng Long Hồ Nhã Uyển cũng có một cây đa.

 

Cây đa này còn to lớn hơn cả hai cây ở Hạnh Phúc và Long Đằng Uyển. Thân cây xám nâu thô ráp to đến mức hai người ôm mới xuể, cành nhánh vươn rộng ra bốn phía, tán lá sum suê che phủ cả một vùng.

 

Tống Nam Tinh lái xe đến dưới gốc cây đa, ngẩng đầu quan sát.

 

Một cây đa to như thế này, không thể nào là cây cảnh vừa được trồng, mà đã mọc ở đây từ rất lâu rồi. Nhưng trong thành phố Đồng, cây đa vốn không phổ biến, vậy mà chỉ trong một ngày, số lần cậu nhìn thấy cây đa đã quá nhiều.

 

Trong lòng cậu càng thêm nghi ngờ.

 

Cậu ghi nhớ chi tiết này rồi đi vào khu dân cư.

 

Long Hồ Nhã Uyển có hai gia đình mất tích. Tống Nam Tinh lần lượt đến từng nhà, từ lời kể của hàng xóm mà suy đoán thời điểm họ mất tích... Có vẻ như đều xảy ra sát nhau.

 

Hai gia đình này sống trên dưới cùng một tòa nhà, vốn là chỗ quen biết lâu năm. Người mất tích đều là người già trong nhà, họ thường xuyên hẹn nhau đi nhảy quảng trường.

 

Vào một ngày nào đó năm ngoái, sau khi cùng nhau ra ngoài, họ không bao giờ quay về nữa.

 

Tống Nam Tinh lấy tập hồ sơ của hai gia đình này ra xem lại.

 

Cấu trúc gia đình cũng gần giống nhau, đều là ba thế hệ chung sống. Một nhà có sáu người, một nhà có năm người.

 

Hai nhà cộng lại, tổng cộng có mười một người.

 

Mười một người.

 

Tống Nam Tinh nghiền ngẫm con số này, cứ cảm thấy bỏ sót thông tin gì đó. Cậu vừa bước ra ngoài, vừa suy nghĩ xem con số "mười một" này có gì đặc biệt.

 

Cho đến khi đi đến cổng khu dân cư, ngẩng đầu nhìn tán cây xanh mướt, đầu óc cậu bỗng chốc bừng tỉnh.

 

Cậu chợt nhớ ra điều đặc biệt liên quan đến con số này.

 

Thân chính của cây đa to lớn kia được tạo thành từ mười một nhánh lớn quấn chặt vào nhau.

 

Tống Nam Tinh lập tức quay người trở lại, chặn một cư dân đi ngang qua hỏi: "Cây đa ở cổng là mới trồng, hay vốn dĩ đã có từ trước?"

 

Người đó khó hiểu nhìn cậu: "Cổng nào có cây đa?"

 

Người nói chuyện nhìn theo hướng tay cậu chỉ, trông thấy tán cây xanh biếc kia, bỗng nhiên sửa miệng: "Ồ ồ, đúng là có một cây đa ở đó."

 

Tống Nam Tinh truy hỏi: "Vậy là mới trồng, hay vốn đã có từ lâu?"

 

Người đó nhíu mày hồi tưởng thật lâu, do dự mãi không thể đưa ra câu trả lời chính xác: "Tôi cũng không chắc... Hình như là mới trồng, mà cũng giống như đã có từ lâu rồi."

 

Người đó nói năng lộn xộn, nhưng Tống Nam Tinh đã có một suy đoán mơ hồ.

 

Sau khi cảm ơn người qua đường, cậu lấy con dao gấp từ ba lô ra, chậm rãi tiến về phía cây đa.

 

Cây đa đứng sừng sững yên lặng, những tán lá xum xuê trông đầy sức sống.

 

Tống Nam Tinh đặt mũi dao lên lớp vỏ xám nâu, ngón tay ấn mạnh xuống. Lưỡi dao sắc bén không gặp quá nhiều cản trở mà dễ dàng xuyên qua lớp vỏ cây. Cậu siết chặt cán dao, kéo dọc xuống...

 

Vỏ cây lẽ ra phải thô ráp cứng cáp bị rạch ra một cách dễ dàng. Bên trong lộ ra mảng màu đỏ trắng xen kẽ, chất lỏng đỏ sẫm từ từ chảy ra ngoài.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.