Tống Nam Tinh đứng chờ người của Trung Tâm Tiếp Nhận ở cổng khu dân cư.
Khoảng hai mươi phút sau, nhóm kỹ thuật của Trung Tâm Tiếp Nhận đến nơi, dẫn đầu là Lý Hạo – người mà cậu từng gặp một lần dưới tòa nhà Trình Giản Ninh.
Lý Hạo cao gầy, làn da hơi ngăm đen, mỗi khi cười để lộ hai hàm răng trắng bóng, tạo ấn tượng sâu sắc.
Vừa thấy Tống Nam Tinh, hắn ta liền chủ động bước tới chào hỏi, nở nụ cười tươi rói: "Tôi là Lý Hạo, nhóm kỹ thuật. Chúng ta từng gặp nhau rồi, cậu còn nhớ không? Đội trưởng Sở nhận được tin liền bảo tôi đến hỗ trợ cậu. Cứ gọi tôi là Chuột."
"Tôi là Tống Nam Tinh."
Sau màn giới thiệu ngắn gọn, Tống Nam Tinh thấy Lý Hạo đưa mắt nhìn quanh, rồi thắc mắc: "Cậu nói cây đa lớn đâu cơ?"
Tống Nam Tinh sửng sốt, liếc sang cây đa sum suê bên tay phải: "Mọi người không thấy nó à?"
Lý Hạo ngơ ngác quay đầu, ánh mắt lướt qua hướng cây đa, rồi lại nhìn về phía Tống Nam Tinh: "Tôi đáng lẽ phải thấy nó hả?"
Tống Nam Tinh nói: "Xem ra loại cây này có khả năng làm thay đổi nhận thức."
Ít nhất có thể khiến người ta vô thức phớt lờ sự tồn tại của nó.
"Nó ở ngay đó." Tống Nam Tinh chỉ vào chiếc ô tô đậu dưới gốc cây. "Xe của tôi đỗ ngay dưới nó."
Lý Hạo nhìn theo hướng tay cậu chỉ, cuối cùng mới trông thấy một cây đa to lớn cần hai người ôm mới xuể. Không biết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-ta-than-gia-dang-nhan-loai/2859748/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.