Tống Nam Tinh ăn hết sạch rễ cây hình người màu trắng.
Cảm giác đói khát không ngừng gào thét vơi đi một chút, ánh mắt của cậu không còn vội vã như trước, khuôn mặt mơ màng như say rượu, hai gò má ửng hồng, đôi môi đỏ mọng đầy đặn, đôi mắt đen như mực, con ngươi hơi giãn ra không còn tiêu điểm.
Hình như cậu vẫn chưa ăn đủ, cúi đầu l**m chút dịch trắng dính trên tay. Làn da cậu rất trắng, khiến cho màu hồng nhạt đầu ngón tay càng thêm nổi bật, dịch đặc trắng sữa chảy trên các đầu ngón tay mềm mại, rồi bị đầu lưỡi đỏ đậm l**m sạch.
Cậu l**m rất chăm chú và kỹ lưỡng, không để một giọt nào bị lãng phí.
Thẩm Độ nhìn cậu, yết hầu không ngừng chuyển động, trong lòng dâng lên bồn chồn, ngón tay nắm lấy cằm cậu, có hơi phiền não: "Đói thế à? Vẫn chưa ăn no?"
Ánh mắt không tiêu điểm của Tống Nam Tinh nhìn anh, rồi lại đưa lưỡi l**m đôi môi đỏ mọng của mình.
Hơi thở ấm áp phả vào mặt Thẩm Độ, là Tống Nam Tinh cúi lại gần, muốn cắn môi anh.
Không, chính xác hơn là cậu muốn ăn nữa.
Xúc tu quấn quanh eo Tống Nam Tinh càng chặt hơn, khe hở giữa xúc tu căng phồng, lớp vỏ đen tiết ra chất lỏng, trở nên vô cùng xao động.
Trong vòng thần kinh lại ầm ĩ, đám xúc tu ồn ào: "Cho em ấy ăn, cho em ấy ăn."
"Mang về tổ mang về tổ."
"Về đi về đi về đi."
Ánh mắt Thẩm Độ âm u,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-ta-than-gia-dang-nhan-loai/2859757/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.