Tống Nam Tinh làm thủ tục xuất viện, rồi cùng Trình Giản Ninh đi thăm Chu Huyền.
Chu Huyền ở riêng trong phòng cách ly, đã trở lại hình thái con người. Bộ đồ bệnh nhân màu xanh đậm mặc trên người anh ta toát lên vẻ nho nhã mà người khác không có. Anh ta ngồi trên giường đọc sách, trông có vẻ rất bình tĩnh. Chỉ có bàn tay lộ ra ngoài nổi gân xanh đầy vết kim, cổ tay đeo vòng ổn định.
Trình Giản Ninh nhìn anh ta, khẽ nói với Tống Nam Tinh: "Nhìn có vẻ khá hơn hôm qua nhiều, hôm qua lúc mình đến anh ấy còn hơi mất kiểm soát, không thể khống chế hình thái biến dị của cơ thể."
Hai người đến trước cửa phòng cách ly, ấn nút liên lạc để chào hỏi Chu Huyền.
Kính cường lực đặc biệt rất dày, không chỉ ngăn chặn ô nhiễm mà còn cách âm. Chu Huyền nghe thấy tiếng từ bộ đàm mới nhận ra có người đến, anh ta đặt sách xuống, ngẩng đầu lên nhìn thấy Tống Nam Tinh.
"Cậu không sao là tốt rồi." Chu Huyền đi đến cửa kính, trên mặt lộ ra một nụ cười nhẹ, nhìn có vẻ như thở phào nhẹ nhõm.
Tống Nam Tinh nhìn vào sáu con mắt đỏ trên trán anh ta: "Cảm giác thế nào?"
Chu Huyền giơ tay bất lực cười: "Ngoài việc hơi chán, đôi khi không kiểm soát được cảm xúc, mọi thứ còn lại thì ổn."
Anh ta giơ tay cho hai người xem vòng ổn định trên tay, cười nói: "Mấy năm rồi không đeo cái này, không ngờ lần này phải đeo lại vì bị lừa."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-ta-than-gia-dang-nhan-loai/2859758/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.