Thẩm Độ đột nhiên quay lại nhìn cậu, đôi mắt dịu dàng đến cực hạn dừng lại trên chiếc chìa khóa trong tay Tống Nam Tinh, trở nên sâu thẳm.
"Cho tôi?"
Anh nói rất chậm, như thể xác nhận một chuyện vô cùng quan trọng, từng từ thốt ra mang theo cảm xúc nặng trĩu, tựa như chiếc lông vũ lướt qua, nhẹ nhàng gãi vào lồng ngực Tống Nam Tinh.
"Ừm." Tống Nam Tinh trịnh trọng đáp lại, ánh mắt đảo loạn khắp nơi, tai hơi đỏ, không dám nhìn thẳng Thẩm Độ.
Không biết hàng xóm có hiểu ý cậu không, chắc là hiểu.
Dù sao cũng đều là người trưởng thành, đã đến độ tuổi có thể thoải mái nói chuyện yêu đương. Thẩm Độ vô cớ đối xử tốt với cậu như vậy, hôm bữa còn cố tình nói chuyện kiểu đó, Tống Nam Tinh cảm thấy mình không hiểu lầm.
Trước khi Thẩm Độ xuất hiện, cậu thật sự chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương. Không phải không muốn, mà là có quá nhiều thứ chiếm thời gian và tâm trí, khiến cậu hoàn toàn không suy nghĩ đến phương diện này.
Mãi đến khi Thẩm Độ xuất hiện.
Ngoại hình, chiều cao, tính cách, nghề nghiệp, từng điều kiện đều hoàn hảo chọc đúng gu cậu, cứ như một người bạn trai được đo ni đóng giày dành riêng cho cậu vậy.
Tống Nam Tinh rất quyến luyến cảm giác của gia đình. Từ sau khi mẹ mất tích, dù cậu ở căn nhà mang tên "gia đình" này, lòng cậu vẫn luôn cảm thấy trống trải. Cảm giác đó rất khó diễn tả, nếu kể với người khác có lẽ sẽ bị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-ta-than-gia-dang-nhan-loai/2859759/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.