Người kia phàn nàn với giọng khá to, khiến cả Tống Nam Tinh và Khương Hành Tri đều quay đầu nhìn hắn.
Bị mấy đôi mắt nhìn chằm chằm, người đàn ông có làn da rám nắng lộ vẻ ngại ngùng, xoa tay cười khẽ: "Tôi mới kết hôn mà."
Mới cưới còn mặn nồng, muốn về nhà sớm là chuyện bình thường. Hai người còn lại trêu chọc hắn sợ vợ, đến khi tài xế ra ngoài thì để hắn vào lấy lời khai thứ hai.
Năm người lần lượt hoàn thành lấy lời khai, công nhân bốc vác cuối cùng rời đi, cảnh sát cầm theo cuốn sổ bước ra ngoài.
Khương Hành Tri đứng dậy đón, giọng có chút vội vã: "Thế nào rồi? Có hỏi được gì không?"
Cảnh sát lắc đầu: "Trong quá trình vận chuyển, năm người bọn họ luôn đi cùng nhau, xe từ trung tâm giao dịch đến Học viện mỹ thuật không dừng lại giữa đường, cũng không có ai tách nhóm. Không ai có cơ hội ra tay."
Khương Hành Tri nói: "Liệu có phải là gây án theo nhóm không? Năm người này có thể đã bàn bạc trước lời khai."
Cảnh sát thận trọng đáp: "Không loại trừ khả năng đó, tài xế đã cung cấp tuyến đường di chuyển, chúng tôi cần kiểm tra lại camera giám sát để xác minh. Bao bì và niêm phong mang về cũng đã gửi đi kiểm tra dấu vết, còn phải chờ kết quả. Hai người về trước đi, có tin tức gì chúng tôi sẽ thông báo."
Khương Hành Tri thở dài, cùng Tống Nam Tinh rời đi.
Tống Nam Tinh nói: "Cứ chờ tin tức đi, nếu có gì cần tôi hỗ trợ, cứ liên hệ với tôi bất cứ lúc nào."
Đôi mắt đào hoa của Khương Hành Tri chẳng còn chút hứng khởi nào, uể oải đáp: "Ừ, tôi về kiểm tra lại camera đã, sẽ liên lạc sau."
Tống Nam Tinh tự lái xe đến đây, định quay về trung tâm giao dịch.
Lúc này, điện thoại vang lên tin nhắn WeChat.
WeChat lúc này lại vang lên tới.
– Thầy Thẩm: Anh tiện đường ghé Học viện mỹ thuật Đồng Thành có chút việc, em còn ở đó không?
Nhìn thấy tin nhắn này, khóe miệng Tống Nam Tinh liền nhếch lên. Đại học Đồng Thành khai giảng muộn hơn, hôm nay Thẩm Độ vẫn chưa đi làm lại. Sáng nay mình vừa nhắc sẽ đến Học viện mỹ thuật Đồng Thành, Thẩm Độ cũng lập tức đến có việc, trùng hợp thế này, khó mà không liên tưởng đến chuyện khác.
Tống Nam Tinh chọc chọc vào ảnh đại diện của anh, cảm thấy thầy Thẩm hơi bị dính người.
Cậu nhìn đồng hồ, sắp đến giờ nghỉ trưa, cúi mắt nhắn lại: Em vừa xong việc, anh làm xong chưa? Trưa nay ăn cùng nhau nhé?
Thẩm Độ trả lời rất nhanh: Sắp xong rồi, gặp nhau ở đâu?
Tống Nam Tinh nhắn lại: Cổng tòa nhà chính, khoảng mười lăm phút nữa em tới.
Cất điện thoại, cậu nhìn sang Khương Hành Tri chuẩn bị gọi xe về, hạ cửa kính xe xuống: "Thầy Khương, anh về Học viện mỹ thuật không? Tôi cũng đi, để tôi tiện đường đưa anh một đoạn."
Khương Hành Tri không khách sáo, thuận thế lên xe, tò mò hỏi: "Không phải cậu bảo về thẳng trung tâm giao dịch sao?"
Tống Nam Tinh mím môi, nở một nụ cười nhẹ: "Tôi đi tìm người."
Khương Hành Tri vốn là một tay lão luyện tình trường, nhìn biểu cảm của cậu lập tức nhướn mày: "Bạn gái à?"
Tống Nam Tinh nghiêm túc sửa lại: "Là bạn trai."
*
Đến Học viện mỹ thuật Đồng Thành, Khương Hành Tri về văn phòng, còn Tống Nam Tinh đi về phía tòa nhà chính tìm Thẩm Độ.
Hôm nay trời đẹp, ánh nắng ấm áp rải xuống mặt đất, phản chiếu bóng cây loang lổ đung đưa. Sinh viên trẻ tuổi bước đi dưới tán cây, tiếng cười đùa mang theo chút ồn ào của đầu hạ.
Thẩm Độ đứng giữa ồn ào đầu hạ, cách một đám đông nhìn về phía Tống Nam Tinh.
Rõ ràng còn cách rất xa, nhưng hai người lại chính xác bắt gặp ánh mắt của nhau.
Tống Nam Tinh không kìm được, vẫy tay về phía anh, khóe mắt đuôi mày đều rạng rỡ ý cười. Cậu đón gió, giẫm lên bóng cây loang lổ, chạy chậm về phía trước.
Thẩm Độ cũng sải bước về phía cậu, thấy trên trán cậu lấm tấm mồ hôi, lấy khăn tay ra lau giúp: "Xong hết chưa?"
Tống Nam Tinh khẽ "Ừm" một tiếng, ngửa mặt lên không nhúc nhích, cảm nhận rõ ràng sự nâng niu và dịu dàng trong từng động tác của đối phương.
Cậu chăm chú nhìn khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Độ, thầm nghĩ phải làm sao đây. Không chỉ thầy Thẩm dính người, hình như mình cũng muốn dính người.
Tống Nam Tinh ngại ngùng cúi mắt xuống, cùng Thẩm Độ sánh vai bước đi, nói về công việc vừa xong: "Trước mùa mưa có kiểm tra một lô hàng, sau khi Học viện mỹ thuật Đồng Thành nhận hàng thì nói thiếu một bức tranh, em đến xác nhận lại tình hình. Giờ Học viện mỹ thuật đã báo cảnh sát, đợi điều tra là được."
"Việc của anh xong chưa?"
Thẩm Độ liếc cậu một cái, nói: "Xong rồi."
Tống Nam Tinh không hỏi anh đến làm gì, nói: "Giáo viên Học viện bảo trên tầng hai của căng tin có một quán ăn khá ngon, chúng ta đến đó ăn nhé?"
"Được."
Cả hai đều lần đầu đến Học viện mỹ thuật Đồng Thành, không biết căng tin ở đâu. Tống Nam Tinh tiện tay kéo một sinh viên đi ngang qua để hỏi đường.
Sinh viên chỉ cho họ đi theo con đường nhỏ này, vòng qua hồ nhân tạo là tới.
Tống Nam Tinh nhìn quanh, không xa lắm, hồ nhân tạo cũng không quá lớn, xung quanh trồng toàn cây cảnh, phong cảnh dọc đường khá đẹp, vừa hay có thể đi dạo.
Hai người men theo con đường nhỏ tiến về phía hồ, xung quanh dần trở nên yên tĩnh, tiếng cười đùa bị bỏ lại phía sau, bên tai chỉ còn tiếng gió rì rào lướt qua cùng tiếng tim đập thình thịch.
Tống Nam Tinh lặng lẽ hít sâu, định nói gì đó để xua tan bầu không khí ngày càng ám muội đặc quánh này.
Đang cố moi móc trong đầu một chủ đề, bỗng nhiên bên tai vang lên một tiếng rên cao vút.
Bước chân Tống Nam Tinh khựng lại, mờ mịt nhìn quanh, nghi ngờ không biết có phải mình nghe nhầm hay không. Nhưng âm thanh ấy ngừng một chút, rồi lại vang lên đứt quãng, mỗi lúc một cao hơn, gần như mất kiểm soát, chẳng hề có ý định che giấu.
Cuối cùng Tống Nam Tinh cũng tìm ra nơi phát ra âm thanh: Trong căn nhà gỗ nhỏ phía trước bên phải.
Căn nhà gỗ chỉ là vật trang trí, không có công năng sử dụng, thế nên Tống Nam Tinh vừa liếc mắt đã thấy tình hình bên trong: Một nam sinh cao lớn đang dồn sức th*c m*nh, thân hình rắn rỏi hoàn toàn che khuất người phía trước, chỉ có một đôi chân trắng còn hơn cả giấy lộ ra.
Tống Nam Tinh: "..."
Ban ngày ban mặt làm thế không tốt đâu bạn học.
Vì quá mức xấu hổ, cổ Tống Nam Tinh cứng đờ, không biết nên nhìn đi đâu.
Một đôi tay kịp thời che mắt cậu lại, ôm nửa người cậu kéo đi xa khỏi căn nhà gỗ. Thẩm Độ ghé sát bên tai thấp giọng nói: "Đừng nhìn, bị đau mắt hột đấy."
Tống Nam Tinh khô khốc "ồ" một tiếng, ngón chân co quắp muốn đào hố chôn mình luôn cho rồi.
Bàn tay của Thẩm Độ vẫn còn đặt trên mắt cậu, không biết do nóng hay cũng bị ảnh hưởng mà lòng bàn tay hơi ướt.
Tống Nam Tinh chớp chớp mắt, cố nén lại xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Chúng ta mau đi thôi."
Thẩm Độ bình tĩnh "ừ" một tiếng, lòng bàn tay trượt xuống, nắm lấy tay cậu, sải bước băng qua rừng cây.
Mãi đến khi gần đến cửa căng tin, Tống Nam Tinh mới chậm chạp nhận ra... Cậu và Thẩm Độ đang nắm tay nhau.
Lòng bàn tay giao nhau nóng bừng, thấm chút mồ hôi.
Tống Nam Tinh len lén liếc nhìn Thẩm Độ, thấy vành tai anh cũng đỏ, mới lặng lẽ thở phào một hơi. Ít nhất không phải chỉ có một mình cậu thấy ngượng.
Quán ăn mà Khương Hành Tri giới thiệu có hương vị rất ngon, nhưng vì vô tình bắt gặp chuyện ở căn nhà gỗ, Tống Nam Tinh chỉ muốn ăn nhanh rồi đi, cả bữa cơm nhạt nhẽo vô vị.
Thẩm Độ chắc cũng có suy nghĩ giống cậu, sau khi ăn xong không đi dạo nữa, Tống Nam Tinh quay lại đơn vị, còn Thẩm Độ thì đến Đại học Đồng Thành.
Hai người mỗi người lái một chiếc xe, chia tay nhau ở bãi đỗ xe.
Đợi đến khi chiếc xe hơi màu xanh chạy xa, Thẩm Độ mới từ trên xe bước xuống.
Bóng dưới chân anh không hài lòng vặn vẹo, thúc giục anh đi tìm Tống Nam Tinh. Nhưng Thẩm Độ không hề dao động, anh cất bước, giây tiếp theo xuất hiện trước căn nhà gỗ.
Cuộc chiến trong nhà gỗ vẫn chưa dừng lại.
Giống như khi ở bãi đỗ xe không ai để ý đến việc anh đột nhiên biến mất, trong nhà gỗ cũng chẳng ai phát hiện có thêm một khán giả.
Nam sinh cao lớn đè lên một thân hình màu trắng mềm mại, húc tới như dã thú. Mảng sáng tối hòa quyện vào nhau, quấn quýt lấy nhau, phát ra tiếng r*n r* đ*ng t*nh.
Thẩm Độ đứng bên cạnh quan sát.
Bóng đen dưới chân vặn vẹo phát ra âm thanh nghi hoặc:
"Khó coi."
"Quay về tìm Tinh Tinh."
"Muốn Tinh Tinh."
Tiếng ồn ào trong vòng thần kinh không ngừng thúc giục, Thẩm Độ thấy phiền, dứt khoát chặn luôn âm thanh.
Anh đứng xem một lúc, đại khái đã hiểu ra, xoay người rời đi.
Sau khi anh rời đi, tiếng động trong căn nhà gỗ vẫn còn kéo dài một lúc lâu. Cuối cùng, chàng trai cao lớn mới mặc quần áo vào, trên mặt hiện lên vẻ thỏa mãn rời đi.
Bạn hắn gọi điện rủ đi chơi bóng, hắn ngáp một cái, quầng thâm dưới mắt lộ rõ, giọng nói mệt mỏi: "Không đi đâu, tao phải ngủ bù, tối còn phải đi với người yêu."
Bạn trong điện thoại cười trêu ghẹo, hắn chửi một câu: "Cười cái gì mà cười, mấy con chó độc thân không hiểu được lợi ích khi có người yêu đâu."
*
Gần đến trung tâm giao dịch, Tống Nam Tinh nhận được điện thoại của Khương Hành Tri.
Tưởng là có tiến triển mới, cậu dừng xe bắt máy, nhưng giọng Khương Hành Tri căng thẳng: "Tiểu Tống, trong phòng trưng bày lại mất thêm một bức tranh."
Sắc mặt Tống Nam Tinh lập tức căng thẳng, chân mày nhíu chặt: "Lại mất thêm một bức? Đã kiểm tra camera chưa?"
Khương Hành Tri nói đã kiểm tra rồi: "Trong khoảng thời gian này, trừ cậu và tôi, chỉ có cảnh sát đến theo báo án, không có ai khác ra vào cả." Hơi thở anh ta hơi gấp, hình như bị dọa sợ: "Camera vẫn hoạt động bình thường, nhưng ngay khoảnh khắc bức tranh biến mất, màn hình bỗng dưng đen một giây. Khi khung hình trở lại, bức tranh trong tủ trưng bày đã biến mất."
Màn hình camera chỉ mất hình đúng một giây, khả năng do con người gây ra rất thấp.
Như sợ làm kinh động thứ gì đó, anh ta hạ giọng nói: "Những bức tranh này... không phải có vấn đề gì chứ?"
Tống Nam Tinh đáp: "Tranh được đưa ra khỏi kho đều đã qua kiểm tra ô nhiễm, thông thường sẽ không có vấn đề."
Chợt nhớ đến vụ sản phẩm ô nhiễm bị tuồn ra ngoài trước đó, cậu không dám nói chắc, chỉ có thể đáp: "Anh đang ở phòng trưng bày à? Tôi vẫn chưa về trung tâm, bây giờ sẽ qua đó."
Cúp điện thoại, Tống Nam Tinh quay đầu xe, lái trở lại học viện mỹ thuật.
Phòng trưng bày nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà nghệ thuật. Khi đang đợi thang máy, Tống Nam Tinh nhìn thấy một bức tượng khỏa thân đi xuống từ cầu thang.
Bức tượng nam toàn thân trắng như thạch cao, các đường nét cơ bắp được khắc tỉ mỉ, sinh động như thật. Dù không phải dân chuyên, Tống Nam Tinh cũng có thể nhìn ra tay nghề điêu khắc tinh xảo.
Lúc này, bức tượng đang chậm rãi xoay đầu, bước đi trên đôi chân có vẻ không linh hoạt lắm từ cầu thang xuống. Vậy mà tất cả sinh viên xung quanh không ai chú ý đến nó.
Bức tượng rất hứng thú với những sinh viên đi ngang qua, lúc thì đi theo người này, lúc lại bắt chước người kia, vụng về mô phỏng động tác của họ. Đến khi nó đi đến sảnh thang máy, động tác cứng ngắc trước đó dần trở nên trơn tru. Nếu không phải vì lớp thạch cao trắng toát, thì nhìn nó gần như chẳng khác gì một con người.
Lúc này thang máy xuống đến tầng trệt, cánh cửa "đinh" một tiếng rồi mở ra.
Bức tượng bị âm thanh thu hút, quay đầu nhìn về phía Tống Nam Tinh, sau đó bước tới, đứng ngay bên cạnh cậu, nghiêng đầu quan sát cậu từ nhiều góc độ.
Tống Nam Tinh chưa rõ tình hình, không dám tùy tiện để lộ việc mình có thể nhìn thấy nó, chỉ có thể giả vờ không thấy, mặt không biểu cảm bước vào thang máy.
Cậu vừa động, bức tượng cũng lập tức làm theo, bắt chước y hệt động tác của cậu, đứng bên cạnh cậu trong thang máy, thả tay xuống, mặt không biểu cảm.
—————–
Lời tác giả:
Thầy Thẩm: Loài người có thật nhiều trò thú vị, kinh ngạc.jpg
Tinh Tinh: ?
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.