Tống Nam Tinh liếc tượng điêu khắc qua khóe mắt.
Tượng đứng yên bên cạnh cậu, cánh tay bằng thạch cao gần như chạm vào cánh tay cậu. Tống Nam Tinh suy nghĩ xem tượng từ đâu ra và mình nên xử lý thế nào.
Cậu lấy điện thoại ra, định gửi tin nhắn cho Trình Giản Ninh nhờ giúp đỡ.
Ngay khi cậu mở giao diện trò chuyện, đầu của tượng xoay lại nhìn cậu. Có vẻ như nó rất tò mò về việc cậu đang làm. Cơ thể trắng của nó nghiêng về phía cậu, đôi mắt được điêu khắc tỉ mỉ nhìn chăm chú vào cậu và màn hình điện thoại.
Tống Nam Tinh cảm thấy kỳ lạ, ngừng gõ chữ.
Tượng có biết đọc chữ viết không?
Cậu không chắc.
Không dám mạo hiểm, Tống Nam Tinh sờ vào vòng tay bào tử trên cổ tay trái.
Tượng duỗi người ra rồi đứng thẳng trở lại.
Thang máy dừng ở tầng trên cùng, Tống Nam Tinh bước vào phòng trưng bày. Trong tầm mắt của cậu, tượng vẫn bắt chước động tác của cậu, bước theo ra khỏi thang máy.
Sau khi cậu bước vào phòng trưng bày, tượng không tiếp tục đi theo, mà chỉ đứng im ở cửa, im lặng quan sát cậu.
Tống Nam Tinh gặp Khương Hành Tri, thấy anh ta nôn nóng bất an: "Bức tranh bị mất là bức nào?"
"Bức 'Tác Phẩm Nghệ Thuật' của Roland."
Tống Nam Tinh nhớ ra ngay lập tức, đồng tử co rụt lại. Nội dung bức tranh này rất u ám khó chịu, trên một con phố tối tăm vào ban đêm, người đi bộ đi qua đi lại, ánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-ta-than-gia-dang-nhan-loai/2859762/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.