🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tống Nam Tinh lái xe đến Học viện mỹ thuật Đồng Thành.

 

Vốn dĩ Tông Thiên Nguyên hẹn đón cậu dưới tòa nhà giảng dạy chính lại không thấy bóng dáng đâu. Tống Nam Tinh gọi mấy cuộc, bên kia mới bắt máy, giọng thở hơi gấp: "Vừa mất thêm hai bức tranh nữa, cậu đến thẳng phòng trưng bày đi."

 

Hai ngày nay, Tông Thiên Nguyên cùng hai đồng đội của tổ chấp hành – Tề Mộc và Đường Tu Xuyên – thay phiên nhau trông coi phòng trưng bày và phòng giám sát, mong có thể bắt được chút manh mối. Theo lịch chiều nay lẽ ra Tông Thiên Nguyên và bảo vệ trường sẽ canh gác phòng trưng bày, nhưng vì Tống Nam Tinh đến nên hắn đổi ca với Tề Mộc, tự mình xuống tòa giảng đường chính đợi cậu.

 

Kết quả chưa đến mười phút sau khi xuống, hắn nhận được điện thoại của Tề Mộc báo rằng phòng trưng bày lại mất hai bức tranh.

 

Tông Thiên Nguyên không rảnh lo Tống Nam Tinh, lập tức quay lại kiểm tra.

 

Tống Nam Tinh vừa gọi điện vừa đi nhanh đến tòa nghệ thuật: "Tranh biến mất ngay trước mắt mọi người sao?"

 

"Không phải." Tông Thiên Nguyên nói, "Tề Mộc bảo cậu ấy và bảo vệ đột nhiên thấy choáng váng, đầu óc mơ hồ, đến khi tỉnh táo lại thì tủ trưng bày đã mất hai bức tranh."

 

"Camera quay lại được gì không?" Tống Nam Tinh hỏi.

 

"Giống lần trước, có một giây bị mất hình. Trước và sau đó chỉ có Tề Mộc cùng hai bảo vệ trong phòng, không có ai khác."

 

Tống Nam Tinh thở dài: "Tôi đến dưới tòa nhà nghệ thuật rồi, lên nói chuyện tiếp."

 

Cậu cúp máy, nhấn thang máy, tầm mắt thoáng thấy có mấy người xung quanh đứng yên bất động, hình như đang quay đầu nhìn cậu. Tống Nam Tinh khựng lại, nhìn kỹ hơn, nhận ra có 4-5 bức tượng giữa đám đông đang chăm chăm nhìn mình.

 

Dường như phát giác ra ánh mắt cậu, các bức tượng đứng yên chậm rãi cử động, bước về phía thang máy.

 

Đúng lúc này, thang máy đến nơi. Tống Nam Tinh nhanh chóng bước vào, đóng cửa trước khi các bức tượng đến gần.

 

Thang máy lên đến tầng cao nhất.

 

Cậu đi về phía phòng trưng bày, từ xa đã ngửi thấy mùi gay mũi.

 

"Sao mà mùi nặng thế này?" Tống Nam Tinh cau mày nhìn Tông Thiên Nguyên và Tề Mộc không có phản ứng gì, còn hai bảo vệ thì hoang mang vì mất tranh.

 

Tông Thiên Nguyên nhìn cậu: "Mùi gì cơ?"

 

Tề Mộc cố hít sâu một hơi: "Tôi không ngửi thấy gì cả?"

 

Sắc mặt Tống Nam Tinh hơi đổi, nhíu mày: "Tôi cũng không chắc, giống như mùi sơn hoặc hóa chất."

 

Cậu đi quanh phòng trưng bày theo hướng có mùi, cuối cùng chịu không nổi, bịt mũi đi ra: "Thật sự rất nặng mùi, mọi người không ai ngửi thấy hả?"

 

Tông Thiên Nguyên và Tề Mộc đều lắc đầu, hai bảo vệ thì càng thêm mơ hồ.

 

Tống Nam Tinh đứng ngoài cửa, hỏi mất bức nào.

 

Tông Thiên Nguyên đáp Cánh Cửa Cấm Kỵ và Khúc Hát Bóng Đêm.

 

Tống Nam Tinh mở bản lưu trữ điện tử, hai bức tranh đều mang phong cách trừu tượng.

 

Cánh Cửa Cấm Kỵ gồm những đường nét xoắn vặn đủ màu sắc, tạo thành hình dạng gần giống một cánh cửa, ngoài ra không thể nhìn ra thứ gì khác.

 

Khúc Hát Bóng Đêm là một hồ nước màu xanh thẳm, trên mặt hồ trôi nổi xác vài con chim khổng lồ. Dựa vào mỏ sắc nhọn, móng vuốt đen và lông vũ đen mà suy đoán, có vẻ là quạ.

 

Hai bức tranh lần này không có mối liên hệ rõ ràng như các bức trước, nhưng không hiểu sao, Tống Nam Tinh lại thấy bất an, trực giác thúc giục cậu nhanh chóng tìm ra manh mối.

 

Cậu hỏi về Khương Hành Tri: "Khương Hành Tri đâu? Mất tranh sao anh ta chưa đến?"

 

Tông Thiên Nguyên đáp: "Đã gọi rồi, anh ta đang họp, bảo họp xong sẽ qua."

 

Tống Nam Tinh lắc đầu: "Không chờ nữa, chúng ta đến thẳng văn phòng hành chính, tôi vẫn thấy Khương Hành Tri có vấn đề."

 

Cảm giác trong chớp mắt ở phòng trưng bày hôm đó, cậu không nghĩ là ảo giác hay nhìn nhầm.

 

Tề Mộc đi bên phải cậu, nói: "Nhưng bọn tôi tiếp xúc với anh ta nhiều lần rồi, không thấy có gì khác thường. Còn cả Tiêu Mậu Sinh nữa, trông thế nào cũng không giống tượng điêu khắc."

 

Vừa nói chuyện, họ vừa đi thang máy xuống.

 

Tống Nam Tinh nhìn quanh sảnh tầng một khu nghệ thuật, thều thào hỏi: "Trong sảnh có năm cái, các anh có thấy không?"

 

Tông Thiên Nguyên và Tề Mộc một trái một phải đi bên cậu, ba người chậm rãi bước ra ngoài. Tông Thiên Nguyên quét mắt nhìn quanh, lắc đầu: "Không thấy."

 

Tề Mộc cũng lắc đầu.

 

"Một bức tượng gần nhất ở hướng ba giờ, nó đang quay đầu nhìn chúng ta."

 

Tông Thiên Nguyên nhìn về hướng ba giờ, ở đó có một cô gái nhỏ nhắn, trông giống như sinh viên, ánh mắt tò mò quan sát bọn họ.

 

Hắn gật đầu với đối phương, thu ánh mắt về một cách tự nhiên, nói: "Không phát hiện điểm bất thường."

 

Lúc này ba người đã bước ra khỏi tòa nhà nghệ thuật. Tống Nam Tinh quay đầu nhìn lại, năm bức tượng vẫn giữ nguyên tư thế bất động, đồng loạt quay đầu nhìn cậu, không bước theo ra ngoài.

 

Mặt trời trên cao chói lóa khiến cậu hơi nheo mắt.

 

Tống Nam Tinh nói: "Số lượng tượng đã tăng lên. Lần trước đến đây tôi chỉ thấy một bức, chính là Tiêu Mậu Sinh."

 

Tề Mộc nói: "Nhưng Tiêu Mậu Sinh đã bị chúng tôi thử vài lần, còn làm cả quét kiểm tra, hoàn toàn không phát hiện điều gì bất thường. Nếu chỉ qua mặt tôi và Xuyên Tử thì còn hiểu được, nhưng ngay cả Đội phó Tông cũng không phát hiện ra, khả năng này quá thấp, đúng không?"

 

Tống Nam Tinh nghe Trình Giản Ninh nói rằng Tông Thiên Nguyên là người dị năng cấp S, một trong những năng lực là "đồng cảm": Mượn ngũ quan của người khác để nhìn thấy những gì họ thấy, nghe những gì họ nghe, thậm chí thông qua cộng hưởng cảm xúc mà thấy được suy nghĩ trong lòng họ.

 

Lúc đó Trình Giản Ninh còn đùa rằng năng lực này có thể dùng để chống gián điệp.

 

Tống Nam Tinh có chút khó hiểu. Tông Thiên Nguyên đã ở Học viện mỹ thuật hai ngày, chắc chắn đã tìm cơ hội thử Khương Hành Tri và Tiêu Mậu Sinh. Không nói đến Khương Hành Tri, nhưng làm sao Tiêu Mậu Sinh có thể hoàn toàn không để lộ sơ hở nào?

 

Nghĩ vậy, cậu trực tiếp hỏi.

 

Tông Thiên Nguyên chỉ cười bất đắc dĩ, nói: "Cộng hưởng cảm xúc cần cùng tần số mới có thể thấy được. Nếu đối phương không chủ động phối hợp, cưỡng ép cộng hưởng sẽ gây tổn thương lớn cho cả hai bên. Nếu không phải tình huống cực kỳ khẩn cấp, tôi sẽ không sử dụng cách này."

 

Tống Nam Tinh đã hiểu, cậu suy nghĩ một chút rồi nói: "Trước tiên đến văn phòng hành chính tìm Khương Hành Tri. Lát nữa anh thử đồng cảm với tôi xem có nhìn thấy những gì tôi thấy không."

 

Ba người đến văn phòng hành chính, đúng lúc cuộc họp vừa kết thúc, Tiêu Mậu Sinh cũng có mặt.

 

Tống Nam Tinh quét mắt một vòng, phát hiện trong văn phòng hành chính, ngoài Tiêu Mậu Sinh ra, ít nhất còn có sáu bảy bức tượng khác.

 

Chúng ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc, thấy nhóm Tống Nam Tinh bước vào thì đồng loạt quay đầu nhìn bọn họ.

 

Khương Hành Tri nhìn qua hoàn toàn bình thường, quầng thâm dưới mắt rõ rệt, sắc mặt lộ vẻ mệt mỏi: "Xin lỗi, tôi vừa mới họp xong. Bên phòng trưng bày thế nào rồi? Có manh mối gì không?"

 

Tề Mộc trao đổi với anh ta, còn Tống Nam Tinh lặng lẽ ra hiệu cho Tông Thiên Nguyên.

 

Tông Thiên Nguyên lập tức hiểu ý, cúi đầu để khuôn mặt giấu dưới bóng tối, tròng trắng lật lên.

 

Tống Nam Tinh cảm thấy có thứ gì đó lạnh lẽo chui vào nhãn cầu mình. Cậu thấy khó chịu, cố gắng kiềm chế không đưa tay dụi mắt, ánh mắt lần lượt quét qua các bức tượng trong phòng.

 

Sau lưng, hơi thở Tông Thiên Nguyên thoáng nặng nề hơn.

 

Chỉ trong giây lát, cảm giác lạnh trong mắt rút ra ngoài, giống như một sợi chỉ băng giá được kéo khỏi nhãn cầu. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, cậu nghe thấy Tông Thiên Nguyên tiếp lời, tham gia vào cuộc trò chuyện giữa Tề Mộc và Khương Hành Tri.

 

Dù ba người phỏng đoán thế nào đi nữa, manh mối vẫn mơ hồ, không có tiến triển. Tông Thiên Nguyên đề nghị Khương Hành Tri nên chuyển những bức tranh còn lại đến một nơi an toàn hơn để cất giữ.

 

Khương Hành Tri thở dài nặng nề, trông có vẻ khó xử: "An ninh của phòng trưng bày đã rất nghiêm ngặt rồi. Sau sự cố, bảo vệ canh gác 24/7, mấy ngày nay còn có cả các anh hỗ trợ, vậy mà vẫn mất thêm hai bức tranh. Nếu đổi chỗ, tôi không biết nên chuyển đi đâu nữa. Tôi sẽ xin chỉ thị từ hiệu trưởng..."

 

Tông Thiên Nguyên nói: "Nếu có thể chuyển thì nên chuyển đi. Chúng tôi còn phải điều tra những nơi khác, không thể lúc nào cũng có người túc trực ở phòng trưng bày."

 

Khương Hành Tri tỏ ý hiểu, sau đó nói vài câu khách sáo, Tông Thiên Nguyên chủ động tạm biệt.

 

Lúc đi ngang qua Khương Hành Tri, Tống Nam Tinh thoáng ngửi thấy một mùi hương rất nhạt. Cậu vừa định hít sâu hơn để xác nhận thì đối phương rời đi, mùi hương cũng biến mất theo.

 

Cậu nhíu mày, cố ghi nhớ mùi hương đó rồi mới rời khỏi văn phòng.

 

Ra khỏi tòa hành chính, nụ cười trên mặt Tông Thiên Nguyên vụt tắt. Hắn nhìn Tống Nam Tinh, nói: "Tôi thấy."

 

Hắn đã thấy các bức tượng trong văn phòng thông qua mắt của Tống Nam Tinh.

 

Các bức tượng thạch cao trắng tinh được chạm khắc tinh xảo, sống động như thật. Cơ thể cứng ngắc của chúng gắng gượng mô phỏng hành động của con người, khiến bầu không khí trong văn phòng trở nên quái dị. Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào cũng mang theo vẻ âm u kỳ lạ.

 

Nhưng khi hắn rút khỏi trạng thái đồng cảm, trong tầm mắt của hắn lại chẳng có bất kỳ bức tượng nào. Ai nấy đều bình thường đến mức không thể bình thường hơn.

 

Tuy trước đó Tông Thiên Nguyên chưa từng nghi ngờ tính chân thực trong lời kể của Tống Nam Tinh, hắn cũng không nghĩ rằng sự việc lại nghiêm trọng đến vậy. Chỉ đến khi thông qua đôi mắt Tống Nam Tinh, tận mắt chứng kiến cảnh tượng kỳ dị kia, hắn mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

 

Tổng cộng có hơn chục bức tượng trong tòa nhà nghệ thuật và văn phòng hành chính. Chúng xuất hiện từ hư vô bằng cách bóp méo nhận thức của những người xung quanh, hay đã thay thế người thật?

 

Mục đích chúng ẩn mình trong trường học là gì?

 

Họ chẳng biết gì về chuyện này, thậm chí còn không thể nhìn thấu lớp ngụy trang của các bức tượng. Ý thức được điều này, sắc mặt của Tông Thiên Nguyên càng thêm nghiêm túc.

 

Hắn nói với Tống Nam Tinh: "Tôi dẫn cậu đi xem hai thi thể, xem có thể phát hiện thêm manh mối không."

 

Hai thi thể của sinh viên đột tử hiện đang được tạm giữ trong nhà xác bệnh viện, chưa bàn giao cho gia đình.

 

Tông Thiên Nguyên bảo Tề Mộc đi tìm Đường Tu Xuyên, còn hắn và Tống Nam Tinh thì đến bệnh viện.

 

Bảo vệ bệnh viện đã nhận thông báo trước, sau khi kiểm tra giấy tờ thì dẫn họ đến nhà xác.

 

Tống Nam Tinh còn chưa bước tới gần đã ngửi thấy mùi gay mũi tràn vào khoang mũi. Thứ mùi hăng hắc như sơn dầu không ngừng xộc vào, khiến người ta khó chịu.

 

Bảo vệ kéo khay inox trong tủ đông lạnh ra, nói: "Đây, là hai người này."

 

Cùng với tiếng cửa tủ mở, mùi gay mũi cuộn lên càng dữ dội.

 

Tống Nam Tinh bị xộc đến mức khó chịu không chịu nổi, mắt cay xè ch** n**c, chỉ đành bóp mũi, nín thở nhìn vào bên trong.

 

Vừa thấy rõ, đồng tử cậu lập tức co rút...

 

Bảo sao mùi nồng nặc đến thế. Bên trong tủ đông lạnh không có thi thể, mà có hai khối chất lỏng trắng đục sền sệt.

 

Chính khối trắng này là nguồn phát ra mùi hăng nồng đến khó chịu.

 

Cùng lúc này cậu cũng hiểu ra, cái thứ mùi giống như sơn dầu nhưng lại không hoàn toàn là sơn dầu đó rốt cuộc là gì.

 

Đây là mùi của màu vẽ sơn dầu.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.