Thang máy từ tầng một đi lên tầng năm, phát ra một tiếng "đinh".
Hai thang máy đồng thời mở ra, bên trong khoang chật kín các bức tượng. Cùng một màu thạch cao trắng toát, cùng một gương mặt, cùng một chiều cao, xếp ngay ngắn san sát nhau đến mức ai mắc chứng sợ đám đông nhìn vào cũng phải hoảng hốt.
Lồng dây leo trong sảnh tầng năm đã héo rũ, bốn người họ nấp trong một phòng học, Đường Tu Xuyên vẫn vác theo bức tượng bị nhốt trong lồng bảo vệ.
Hắn ta thò đầu nhìn ra ngoài, cảnh tượng trong thang máy khiến hắn ta giật nảy mình, thấp giọng buột miệng: "Mẹ nó... không dùng thang máy được, đi lối thoát hiểm!"
Lối thoát hiểm nằm ở phía bên kia. Tông Thiên Nguyên đi đầu mở đường, Tề Mộc và Tống Nam Tinh ở giữa, Đường Tu Xuyên vác theo bức tượng đi cuối. Cả nhóm lần lượt rời khỏi phòng học, cẩn thận men theo tường tiến về lối thoát hiểm, cố gắng không phát ra tiếng động để tránh thu hút sự chú ý của bọn tượng.
Các bức tượng trong thang máy đã bước ra ngoài, tiếng bước chân dồn dập nhưng đồng đều, hình như đang tiến về phía họ.
Đường Tu Xuyên liếc bức tượng há miệng trong lồng bảo vệ, chợt nảy ra suy đoán các bức tượng liên lạc với nhau bằng một cách nào đó mà họ chưa biết. Nhưng vất vả lắm mới bắt được một con, với nhìn tình hình này thì về sau càng khó hơn. Hắn ta l**m môi, cánh tay biến dị thành móng vuốt thú siết chặt lồng bảo vệ, thầm nghĩ bằng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-ta-than-gia-dang-nhan-loai/2859768/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.