Bởi vì vùng hoang dã đầy rẫy nguy hiểm, cộng thêm tình hình trong thành phố Đồng Thành không yên ổn, nên thông báo tạm thời chưa được ban hành và danh sách nhân sự cũng chưa được xác định. Chu Huyền nghe được tin này nên chủ động xung phong.
Trình Giản Ninh nói: "Thật ra mình cũng muốn đi mở mang tầm mắt."
Những người cùng thế hệ với bọn họ, từ khi sinh ra đã bị giới hạn trong một thành phố, chưa bao giờ có cơ hội nhìn thấy bầu trời rộng lớn bên ngoài. Khi họ còn nhỏ, người lớn trong nhà thường nói câu như "Nếu không ngoan thì sẽ bị ném ra ngoài thành phố cho quái vật ăn" để dọa trẻ con.
Nhưng nghe nói từ rất lâu trước đây, thành phố này nối liền với các thành phố khác, không có vùng hoang dã, cũng không có sương mù dày đặc bao phủ quanh năm. Người bình thường có thể tự do đi lại giữa các thành phố mà không bị hạn chế.
Đáng tiếc do ô nhiễm tinh thần, ngoài chín thành phố lớn và các thành phố vệ tinh, toàn bộ khu vực ngoại thành đã biến thành vùng hoang dã nguy hiểm. Thêm các hiện tượng thời tiết cực đoan, nên ngoại trừ quân đội chính phủ và một số tập đoàn lớn có hoạt động xuyên thành phố, người bình thường rất khó rời khỏi nơi mình sinh sống.
Tống Nam Tinh không nghĩ nhiều về việc này, tình cờ nghe được thì quan tâm đến tình hình của Chu Huyền. Sau đó, cậu tranh thủ quay về trung tâm giao dịch trước khi vào ca chiều.
Những ngày tiếp theo,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-ta-than-gia-dang-nhan-loai/2859777/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.