🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Bởi vì vùng hoang dã đầy rẫy nguy hiểm, cộng thêm tình hình trong thành phố Đồng Thành không yên ổn, nên thông báo tạm thời chưa được ban hành và danh sách nhân sự cũng chưa được xác định. Chu Huyền nghe được tin này nên chủ động xung phong.

 

Trình Giản Ninh nói: "Thật ra mình cũng muốn đi mở mang tầm mắt."

 

Những người cùng thế hệ với bọn họ, từ khi sinh ra đã bị giới hạn trong một thành phố, chưa bao giờ có cơ hội nhìn thấy bầu trời rộng lớn bên ngoài. Khi họ còn nhỏ, người lớn trong nhà thường nói câu như "Nếu không ngoan thì sẽ bị ném ra ngoài thành phố cho quái vật ăn" để dọa trẻ con.

 

Nhưng nghe nói từ rất lâu trước đây, thành phố này nối liền với các thành phố khác, không có vùng hoang dã, cũng không có sương mù dày đặc bao phủ quanh năm. Người bình thường có thể tự do đi lại giữa các thành phố mà không bị hạn chế.

 

Đáng tiếc do ô nhiễm tinh thần, ngoài chín thành phố lớn và các thành phố vệ tinh, toàn bộ khu vực ngoại thành đã biến thành vùng hoang dã nguy hiểm. Thêm các hiện tượng thời tiết cực đoan, nên ngoại trừ quân đội chính phủ và một số tập đoàn lớn có hoạt động xuyên thành phố, người bình thường rất khó rời khỏi nơi mình sinh sống.

 

Tống Nam Tinh không nghĩ nhiều về việc này, tình cờ nghe được thì quan tâm đến tình hình của Chu Huyền. Sau đó, cậu tranh thủ quay về trung tâm giao dịch trước khi vào ca chiều.

 

Những ngày tiếp theo, công việc diễn ra êm đềm. Tống Nam Tinh đi làm đúng giờ mỗi ngày, không còn gặp bất cứ tình huống bất ngờ nào nữa. Ngay cả bên trung tâm tiếp nhận cũng không gặp rắc rối, yên bình đến mức cậu cảm thấy hơi lạ lẫm.

 

Chỉ là thỉnh thoảng cậu sẽ mơ thấy vài giấc mơ kỳ lạ.

 

Trong mơ là một nơi hỗn độn, ánh sáng mờ ảo, đủ loại hình ảnh kỳ dị đan xen. Giọng hát vang lên văng vẳng:

 

"Ở nơi sâu thẳm trong thung lũng có một con dê đen,

 

Những vì sao và mặt trăng luôn dõi theo nó,

 

Mẹ hát khúc ca du dương mà thê lương,

 

Con ơi, đừng đến gần đàn dê..."

 

"Trong thung lũng sâu có một con dê đen,

 

Sao trời và mặt trăng luôn dõi theo nó.

 

Tiếng hát của mẹ du dương ai oán,

 

Con ơi, đừng đến gần đàn dê..."

 

Tống Nam Tinh mơ thấy giấc mơ này nhiều ngày liền, chất lượng giấc ngủ giảm sút nghiêm trọng, làm cậu trông thiếu sức sống hẳn.

 

Thấy sắc mặt cậu không tốt, Thẩm Độ đặc biệt nấu canh xương, đựng vào hộp giữ nhiệt để cậu mang theo uống vào buổi trưa.

 

Canh xương rất thơm ngon. Đồng nghiệp trong văn phòng chưa bao giờ thấy Tống Nam Tinh tự mang cơm đi làm, ngửi thấy mùi hương liền tò mò ghé lại: "Wow, Tống Nam Tinh, cậu nấu ăn giỏi vậy sao?"

 

Tống Nam Tinh hài lòng húp một muỗng canh nóng, tinh thần tốt lên không ít, mỉm cười nói: "Là bạn trai tôi nấu, tôi làm gì có tay nghề giỏi như vậy?"

 

Nghe cậu nói có bạn trai, đám đồng nghiệp càng hóng chuyện hơn,hi hi ha ha vây quanh cậu hỏi han: nào là cậu thoát ế từ bao giờ, nào là bạn trai có đẹp trai không...

 

Bị cả văn phòng bao vây tra hỏi, Tống Nam Tinh đành phải giới thiệu sơ qua về thầy Thẩm, còn hứa sẽ tìm dịp mời mọi người ăn cơm cùng Thẩm Độ. Không khí vui vẻ náo nhiệt giúp cậu xua tan phần nào hỗn độn trong đầu.

 

Buổi chiều đi làm, trạng thái của cậu tốt hơn nhiều.

 

Đến tối, trước khi đi ngủ, Tống Nam Tinh đắn đo liệu có nên đặt lịch hẹn với bác sĩ tâm lý bên trung tâm tiếp nhận không. Người ta nói "ngày nghĩ gì, đêm mơ nấy", có lẽ lần trước Đường Tu Xuyên đã khiến cậu chịu chấn động quá lớn. Dù cố tình không nghĩ đến bài ca đó nữa, nhưng tiềm thức vẫn còn ghi nhớ, nếu không thì chẳng đến mức liên tục gặp ác mộng thế này.

 

Không ngoài dự đoán, đêm đó cậu lại mơ.

 

Tiếng hát khe khẽ vang vọng xung quanh. Các mảng màu đục ngầu, đường nét trừu tượng vặn vẹo, hòa quyện vào nhau, dần dần tạo thành hình dáng một cánh cửa.

 

Một cánh cửa sắt xanh cũ kỹ hiện ra trước mặt Tống Nam Tinh.

 

Bên trong có tiếng cười khúc khích của một bé gái, giọng non nớt đắc ý nói: "Tinh Tinh, anh lại thua rồi!"

 

Âm thanh và cuộc đối thoại này đều rất quen thuộc, như thể cậu đã từng nghe ở đâu đó, nhưng nhất thời không nhớ ra. Cậu ôm lấy thái dương giật thình thịch, cảm giác như có thứ gì đó khuấy đảo trong não.

 

Cậu đau đến mức ôm đầu, thì thào: "Chúng ta chơi lại lần nữa đi, lần này chắc chắn anh sẽ thắng."

 

Giọng bé gái tiếp lời: "Em không muốn chơi trò này nữa. Tinh Tinh, khi nào cha đưa chúng ta ra ngoài vậy?"

 

Cơn đau đầu dữ dội khiến Tống Nam Tinh đứng không vững, vô thức chống tay lên tay nắm cửa.

 

Trong phòng khách, thỏ bông như cảm nhận được điều gì, đột nhiên nhảy xuống khỏi ghế sofa, hấp tấp chạy vào phòng ngủ.

 

Tống Nam Tinh ngủ rất sâu, tiếng động lớn như vậy cũng không làm cậu tỉnh giấc. Không biết cậu mơ thấy gì mà đôi mày nhíu chặt lại.

 

Thỏ bông bò lên mép giường, đôi mắt đỏ gấp gáp mở to. Nó dùng cặp chân ngắn cũn ôm lấy cánh tay cậu, đôi tai nhỏ sốt ruột vỗ nhẹ lên người cậu: "Tinh Tinh, tỉnh dậy!"

 

Tống Nam Tinh vẫn chưa tỉnh.

 

Cuộc trò chuyện bên trong cánh cửa vẫn tiếp tục, giọng điệu nhảy nhót: "Tinh Tinh, trên tivi nói ba tuổi là phải đi mẫu giáo, mẫu giáo là gì vậy?"

 

"Tinh Tinh đi nhà trẻ chưa?"

 

Bàn tay đặt trên tay nắm cửa nổi gân xanh, Tống Nam Tinh nghiến chặt răng. Cánh cửa chống trộm kiểu cũ dưới sức mạnh của cậu từ từ hé ra một khe hẹp.

 

Thỏ bông nhận ra, càng thêm lo lắng hơn. Nó bò lên giường, nằm sấp bên cạnh Tống Nam Tinh, dùng móng vuốt ra sức lắc cậu, phát ra âm thanh: "Tinh Tinh, đừng mở cửa."

 

Ngay sau đó, bạch tuộc nhỏ và rối gỗ cũng vây quanh cậu.

 

Thẩm Độ bị tác động, xuyên qua bức tường xuất hiện trong phòng ngủ chính, đầu ngón tay chạm vào trán Tống Nam Tinh, trầm giọng nói: "Muộn rồi, em ấy đã vào."

 

Nghe vậy, tai thỏ bông buồn bã rũ xuống, ôm chặt lấy cánh tay Tống Nam Tinh: "Nhớ ra rồi thì làm sao bây giờ?"

 

*

 

Tống Nam Tinh mở cửa.

 

Những mảng màu rực rỡ trôi nổi và đường nét méo mó tan biến, thay vào đó là một căn phòng xa lạ mang theo cảm giác quen thuộc.

 

Cậu đứng sát vào bức tường, tầm nhìn thấp đi rất nhiều. Trên cổ cậu có một cô bé đang cưỡi lên vai, cô bé có vẻ hơi căng thẳng, lắp bắp nói: "Tinh Tinh, cao hơn chút nữa đi, em không nhìn thấy."

 

Tống Nam Tinh đầu óc trống rỗng, như thể đã mất đi khả năng suy nghĩ, theo bản năng siết chặt lấy bắp chân cô bé, cố gắng duỗi thẳng tấm lưng đang bị đè cong, nhấc cô bé lên cao hơn một chút.

 

Giọng nói phấn khích của cô bé truyền đến: "Oa! Thấy rồi! Bên ngoài có nhiều người quá."

 

Tống Nam Tinh hơi vui, hỏi: "Em có thấy chó nhỏ màu trắng không?"

 

Bé gái nói: "Thấy!"

 

Như thể đây là lần đầu tiên được nhìn thấy thế giới bên ngoài, cô bé vô cùng hào hứng, không ngừng hỏi hết thứ này đến thứ khác. Tống Nam Tinh kiên nhẫn trả lời từng câu một.

 

"Chó là của nhà ai vậy?"

 

"Là của bà cụ ở tầng hai."

 

"Cái tròn tròn nhiều màu bay tới bay lui kia là bóng bay ạ?"

 

"Ừ."

 

"Bên ngoài rộng quá, lớn hơn nhà chúng ta gấp rất nhiều lần."

 

"Ừ."

 

"Có một em bé còn nhỏ hơn em kìa, mẹ của em ấy xinh lắm, lại còn dịu dàng nữa."

 

"Đó là dì ở tầng một, dì ấy hát rất hay."

 

"Tinh Tinh từng nghe chưa?"

 

"Lúc dì ấy hát ru cho em bé, anh có nghe thấy. Hình như gọi là khúc hát ru, mẹ nào cũng hát để dỗ em bé ngủ."

 

"Mẹ của chúng ta cũng hát ru để dỗ chúng ta ngủ sao?"

 

"Chắc là... có."

 

Giọng của Tống Nam Tinh không chắc chắn: "Anh chưa từng gặp mẹ."

 

Cô bé hơi hụt hẫng: "Tinh Tinh cũng chưa từng gặp sao?"

 

"Ừ."

 

Cô bé áp sát vào khe cửa sổ bị niêm phong nhìn một lúc, sợ Tinh Tinh mệt khi cõng mình, bèn nuốt xuống tiếc nuối, nói: "Em nhìn xong rồi."

 

Tống Nam Tinh cẩn thận cúi xuống, đặt cô bé xuống đất.

 

Cô bé đứng vững, ngoan ngoãn vỗ vỗ vào lưng cậu: "Tinh Tinh có mệt không?"

 

Tống Nam Tinh nhìn cô bé trước mặt. Cô bé mặc một chiếc váy vải cotton trắng, mái tóc dài đen nhánh được buộc thành hai bím nhỏ rủ xuống sau lưng. Tay nghề của người buộc tóc không được tốt lắm, buộc hơi lộn xộn, nhưng không ảnh hưởng chút nào đến nét xinh xắn đáng yêu của cô bé.

 

Cô bé có một đôi mắt to biết nói, hàng mi dài, chớp chớp liên tục, nhìn đến mức khiến lòng người mềm nhũn.

 

Cậu ngẩn ngơ hoảng hốt, mở miệng lại buột ra một câu khác: "Tiểu Nguyệt Lượng có muốn ăn bánh không?"

 

Tiểu Nguyệt Lượng lập tức lộ ra biểu cảm ngạc nhiên, "Wow" một tiếng, hệt như một chú cún nhỏ vui vẻ chạy quanh cậu: "Bánh ở đâu thế?"

 

Tống Nam Tinh thần bí lấy ra một chiếc hộp giấy từ dưới gầm giường, cẩn thận mở ra. Bên trong hộp có vài món đồ chơi trẻ con lẫn lộn, cùng một túi nhựa trong suốt, bên trong là bốn chiếc bánh bông lan trứng vàng óng mềm mịn.

 

"Sáng nay lúc em còn đang ngủ, ba đưa cho anh. Hình như là dì hàng xóm gửi."

 

Cậu nuốt nước bọt theo bản năng, tự mình lấy một cái, rồi đưa ba cái còn lại cho Tiểu Nguyệt Lượng, nói: "Anh đã ăn rồi, giờ ăn thêm một cái nữa thôi, phần còn lại cho em."

 

"Ngọt lắm, rất ngon."

 

Đây là lần đầu tiên Tiểu Nguyệt Lượng ăn bánh trứng gà. Cô bé lấy một cái từ trong túi trong suốt, trước tiên đưa lên mũi ngửi thử rồi trầm trồ thốt lên: "Thơm quá!"

 

Sau đó cô bé cẩn thận cắn một miếng nhỏ. Nếm được vị mềm mại, bông xốp và ngọt ngào của chiếc bánh, đôi mắt cô bé tròn xoe vì kinh ngạc, lập tức nhét nốt phần còn lại vào miệng, nói líu ríu: "Ngon quá! Em chưa bao giờ ăn bánh nào ngon như thế này!"

 

Tống Nam Tinh thỏa mãn mỉm cười, trân trọng thưởng thức chiếc bánh nhỏ trong tay mình.

 

Bánh trứng gà chỉ to cỡ một quả trứng gà, được đặt trong một lớp giấy lót. Dù có quý trọng đến đâu, cắn năm sáu miếng là đã hết.

 

Nhìn giấy lót rỗng trong lòng bàn tay, rồi lại nhìn hai chiếc bánh còn lại trong túi, Tống Nam Tinh nuốt nước bọt, cúi đầu vuốt phẳng tờ giấy rồi cẩn thận đặt vào trong hộp giấy.

 

Thấy cậu đã ăn xong, Tiểu Nguyệt Lượng liền lấy một cái khác đưa đến trước mặt cậu: "Mỗi người một cái nha."

 

Tống Nam Tinh nuốt nước bọt, lắc đầu từ chối: "Em ngủ dậy muộn, anh ăn nhiều lắm rồi, không thể ăn thêm nữa."

 

Cậu nhíu mày, cố nghĩ ra một lý do sứt sẹo: "Ăn nhiều bánh quá sẽ bị sâu răng. Đến lúc đó răng rụng hết thì không còn ăn bánh trứng gà được nữa."

 

Tiểu Nguyệt Lượng bị dọa sợ. Cô bé ăn hết một cái, rồi do dự nhìn chiếc bánh cuối cùng với vẻ thèm thuồng, không dám ăn, sợ ăn nhiều quá sẽ rụng hết răng, sau này không thể ăn bánh thơm ngon nữa.

 

Tống Nam Tinh xoa đầu cô bé, nói: "Em mới ăn có hai cái thôi, ăn thêm một cái nữa không sao đâu."

 

Nghe cậu nói vậy, Tiểu Nguyệt Lượng mới vui vẻ ăn nốt chiếc cuối cùng.

 

Ăn xong, cô bé xếp bốn chiếc giấy lót chồng lên nhau, cẩn thận đặt lại vào túi đựng, sau đó bỏ vào hộp rồi trân quý giấu dưới gầm giường.

 

Sau khi chắc chắn đã cất giấu cẩn thận, Tiểu Nguyệt Lượng lấy ra một cuốn bài tập nhỏ, đặt giữa hai người, đưa một cây bút chì cho Tống Nam Tinh, hứng thú nói: "Tinh Tinh, chúng ta chơi cờ đi!"

 

Nhưng Tống Nam Tinh lại nhìn về phía cửa, nụ cười trên mặt dần tắt. Cậu giơ ngón tay lên làm động tác "suỵt", nhỏ giọng nói: "Ba về rồi."

 

Nghe vậy, Tiểu Nguyệt Lượng lập tức cất quyển bài tập, hoảng sợ trốn ra sau lưng Tống Nam Tinh.

 

Tống Nam Tinh nhìn chằm chằm vào cửa, tim đập nhanh.

 

Thính giác cậu rất tốt, nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, sau đó là âm thanh chìa khóa tra vào ổ. Cánh cửa nặng nề trước mặt bị kéo mạnh ra.

 

Một người đàn ông cao lớn đứng ở cửa, khuôn mặt tuấn tú nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén quét qua Tống Nam Tinh và Tiểu Nguyệt Lượng đang sợ hãi trốn sau lưng cậu.

 

Đồng tử Tống Nam Tinh co rút kịch liệt, kinh hoàng nhìn người đàn ông trước mặt. Dù có hóa thành tro, cậu cũng không thể nhận lầm.

 

Dù ý thức cậu dần chậm lại, dù cơ thể nhỏ bé này không hoàn toàn nghe theo sự điều khiển của cậu, nhưng cậu vẫn nhận ra người đó.

 

Là Tống Thành.

 

Chính xác hơn, là Tống Thành khi còn trẻ.

 

Ánh mắt cậu lướt qua Tống Thành, nhìn về phía sau ông ta, thấy đồ đạc quen thuộc và cách bài trí thân thuộc. Đây là căn nhà số 401 ở khu Hạnh Phúc.

 

Chỉ là lúc này, cậu đang bị Tống Thành nhốt trong phòng. Mẹ chỉ thỉnh thoảng mới có thể lén lút thả cậu ra ngoài khi Tống Thành không có nhà...

 

Đầu Tống Nam Tinh đau nhói, tầm nhìn trở nên mơ hồ. Trong cơn choáng váng, cậu thấy Tống Thành bước vào, nhấn vào một thiết bị lạ treo trên tường và kiểm tra dữ liệu hiển thị.

 

Trong phòng vang tiếng máy móc kêu tích tích.

 

Tống Thành nhìn một lúc, có vẻ tâm trạng khá tốt, bèn ngồi xuống, xoa đầu Tống Nam Tinh, nói: "Hôm nay Tinh Tinh ngoan lắm."

 

Tống Nam Tinh cố gắng tránh né, nhưng cơ thể lại không thể cử động.

 

Tống Thành nhìn sang Tiểu Nguyệt Lượng đang trốn sau lưng cậu, hỏi: "Nguyệt Lượng hôm nay có ngoan không?"

 

Tiểu Nguyệt Lượng rất sợ ông ta, khẽ gật đầu.

 

"Bé ngoan." Tống Thành cũng xoa đầu cô bé, sau đó quay người rời đi.

 

Cánh cửa phòng lần nữa khép lại.

 

Cơn đau nhói trong đầu dần tan biến. Tống Nam Tinh mơ màng nhìn Tiểu Nguyệt Lượng đang lo lắng ghé sát vào, hỏi: "Em là ai?"

 

Tiểu Nguyệt Lượng nhìn cậu khó hiểu, đáp: "Em là Tiểu Nguyệt Lượng. Tinh Tinh, anh không nhận ra em sao?"

 

Tiểu Nguyệt Lượng, Tiểu Nguyệt Lượng.

 

Tống Nam Tinh cảm giác như có người cưỡng ép cạy mở não cậu, rồi dùng một chiếc muỗng khuấy loạn bên trong. Cậu th* d*c yếu ớt.

 

Tiểu Nguyệt Lượng bị dọa sợ, dang tay ôm chặt lấy cậu, vụng về dỗ dành: "Tinh Tinh đừng sợ."

 

Cơn đau như bị đảo lộn trong đầu, vậy mà nhờ giọng nói non nớt an ủi của bé gái, lại thực sự dần dần lắng xuống.

 

Tống Nam Tinh nhìn Tiểu Nguyệt Lượng với gương mặt đầy lo lắng, không kìm được mà xoa đầu cô bé, nói: "Đừng lo, anh không sao."

 

Tiểu Nguyệt Lượng nghiêng đầu quan sát cậu, xác nhận cậu không nói dối, rồi bị động tĩnh bên ngoài thu hút.

 

Có thể thấy cô bé là một đứa trẻ rất hiếu kỳ, cả người áp sát vào khe cửa nhìn ra ngoài, một lúc sau quay đầu lại, thì thầm với Tống Nam Tinh: "Dì xinh đẹp ở phòng bên lại đến rồi."

 

Tống Nam Tinh cũng ghé lại gần, cùng cô bé chen chúc bên khe cửa nhìn ra ngoài.

 

Người phụ nữ xinh đẹp đang nói chuyện với Tống Thành, giọng nói dịu hiền dễ nghe.

 

"Giáo sư Tống sống một mình, vẫn nên chú ý chuyện ăn uống hơn. Anh bận rộn công việc không kịp lo cho bữa ăn, nhà tôi nấu canh nên mang sang cho anh một phần."

 

Tống Thành không nhận, lạnh nhạt lịch sự nói: "Tôi ăn rồi, không cần phiền phức thế đâu."

 

Người phụ nữ không vì sự lạnh nhạt của ông ta mà chùn bước, vẫn mỉm cười nhét hộp giữ nhiệt vào tay ông ta, nói: "Tôi đã mang đến rồi, không tiện cầm về, giáo sư Tống không uống thì vứt đi cũng được!"

 

Nói xong, cô nhanh chóng quay người rời đi.

 

Tống Thành cầm hộp giữ nhiệt, nhìn theo bóng lưng người phụ nữ, sắc mặt có chút âm trầm.

 

Nhưng Tiểu Nguyệt Lượng không nhìn ra điều này, cô bé chỉ tò mò về dì xinh đẹp: "Canh có ngon không?"

 

Tống Nam Tinh lắc đầu: "Anh chưa uống, không biết."

 

Tiểu Nguyệt Lượng hụt hẫng, khe khẽ "ồ" một tiếng.

 

Một lát sau, Tống Thành xách bình giữ nhiệt đi đến, mở cửa, tùy tiện đặt nó ở cửa phòng, nói: "Đây là bữa tối."

 

Tiểu Nguyệt Lượng mạnh dạn thò đầu ra, nhìn bình giữ nhiệt dưới đất.

 

Tống Thành quét mắt qua cô bé bằng ánh nhìn khó đoán, như thể chợt nhớ ra điều gì, bỗng quay sang Tống Nam Tinh: "Hai đứa có muốn mẹ không?"

 

Tống Nam Tinh mím môi, không có trả lời. Ngược lại, Tiểu Nguyệt Lượng bị khơi gợi tính tò mò, ngước lên nhìn Tống Thành.

 

Trong phòng, các thiết bị phát ra tiếng "tít tít tít", Tống Thành đi kiểm tra dữ liệu, quét mắt qua Tống Nam Tinh đang im lặng, cười nói: "Xem ra là muốn."

 

Nói xong, ông ta mở cửa đi ra ngoài.

 

Tiểu Nguyệt Lượng ôm lấy bình giữ nhiệt, nhưng sức cô bé nhỏ, vặn mãi không mở được, đành nhờ Tống Nam Tinh giúp.

 

Tống Nam Tinh mở nắp, tìm hai cái chén nhỏ, cẩn thận rót canh nóng vào. Hương thơm của canh sườn bắp lan tỏa khắp căn phòng nhỏ.

 

Tiểu Nguyệt Lượng hít hà thật sâu, nói: "Thơm quá! Dì xinh đẹp biết làm bánh nhỏ, còn biết nấu canh thơm ơi là thơm."

 

Cô bé nghĩ nghĩ, có chút mong chờ hỏi Tống Nam Tinh: "Mẹ của chúng ta cũng biết làm mấy thứ này ạ?"

 

Tống Nam Tinh lắc đầu: "Không biết."

 

Tiểu Nguyệt Lượng bưng chén canh uống một ngụm, bị nóng đến le lưỡi, lắp bắp nói: "Vậy... vậy dì xinh đẹp có làm mẹ của chúng ta không?"

 

Tống Nam Tinh suy tư trong chốc lát, lại lắc đầu.

 

Là sẽ không, hay là không biết, thì không rõ.

 

Tiểu Nguyệt Lượng bận uống canh, nhanh chóng quên mất câu hỏi của mình.

 

Tống Nam Tinh bị giam trong căn phòng nhỏ, đôi khi tư duy rất rõ ràng, nhớ được mình là ai, cố gắng tìm hiểu tình huống hiện tại. Nhưng có lúc lại mơ hồ, chỉ để mặc bản năng điều khiển cơ thể.

 

Cậu và Tiểu Nguyệt Lượng bị nhốt cả ngày trong phòng, trò giải trí duy nhất là chơi cờ caro trên tập bài tập và nhìn trộm người đi đường qua kẽ hở của tấm ván trên cửa sổ.

 

Tống Nam Tinh lớn hơn, hiểu biết về thế giới bên ngoài hơn, nên phần lớn thời gian là Tiểu Nguyệt Lượng cưỡi lên cổ cậu nhìn ra ngoài, ríu rít "một vạn câu hỏi vì sao", hỏi đủ thứ, còn Tống Nam Tinh thì kiên nhẫn trả lời từng câu một.

 

Cho đến một ngày, Tiểu Nguyệt Lượng hỏi cậu: "Tại sao chúng ta không thể ra ngoài?"

 

Tống Nam Tinh đáp: "Ba không cho."

 

Tiểu Nguyệt Lượng lại hỏi: "Tại sao ba không cho?"

 

Lần này, Tống Nam Tinh không trả lời được.

 

Tiểu Nguyệt Lượng ngồi dưới đất, nói: "Muốn ra ngoài chơi ghê."

 

Tống Nam Tinh chỉ có thể trầm mặc mà xoa đầu cô bé, không nói gì.

 

Trong lòng cậu nảy sinh một cảm giác khủng hoảng quái dị. Cảm giác đó điên cuồng nhắc nhở cậu, đừng đi ra ngoài.

 

Đừng đi ra ngoài.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.