🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Một cái bóng khổng lồ phủ xuống hành lang nhỏ hẹp. Tiếng bước chân lộp cộp bỗng ngừng lại, có thứ gì đó đứng ngay trước lối vào.

 

Giọng nói dịu dàng của Nguyễn Mai vang vọng trong hành lang: "Tinh Tinh, Tiểu Nguyệt Lượng?" Âm thanh du dương của Nguyễn Mai vang lên nhiều lần trong không gian hẹp, biến thành một âm điệu kỳ quái bất thường.

 

Lông tơ sau gáy Tống Nam Tinh dựng lên. Cậu không muốn tiến lên nữa, theo phản xạ kéo Tiểu Nguyệt Lượng ra sau lưng mình.

 

Tống Thành đặt tay lên vai cậu, đẩy nhẹ về phía trước: "Mẹ ở ngay trước mặt, sao không đi tiếp?"

 

Dường như nghe thấy đoạn đối thoại, giọng Nguyễn Mai lại vang lên, vẫn dịu hiền như cũ: "Tinh Tinh, Tiểu Nguyệt Lượng, đến chỗ mẹ nào, để mẹ nhìn hai con nào."

 

Khoảnh khắc im lặng kéo dài, có lẽ vì không nhận được câu trả lời, bà ấy nói tiếp: "Vậy thì mẹ vào nhé. Mẹ nhớ hai con lắm..."

 

Giọng nói lơ lửng xa xăm, như một cơn gió lạnh quét qua nghĩa địa, khiến người ta lạnh buốt đến tận xương sống.

 

Tiểu Nguyệt Lượng hiển nhiên bị dọa sợ, cô bé bấu chặt cánh tay Tống Nam Tinh, thì thầm: "Tinh Tinh, mẹ đáng sợ quá..."

 

Tống Nam Tinh xoa đầu cô bé, trấn an: "Đừng sợ."

 

Cậu nghiêng mặt tìm kiếm bóng dáng của Tống Thành, không biết từ lúc nào ông ta đã biến mất. Cùng lúc đó, từ trong hành lang vang lên âm thanh trượt dài, như thể có thứ gì đó đang bò sát trên mặt đất.

 

Tống Nam Tinh quay nhìn về phía lối ra, chỉ thấy bóng tối đang dần ập đến. Ánh sáng mờ mờ từ cửa ra dần biến mất, có thứ gì đó đã chặn toàn bộ lối thoát. Hành lang lập tức trở nên tối hơn trước, ánh sáng yếu ớt phát ra từ hai bên tường ngày càng mờ nhạt. Giữa bóng tối sâu thẳm gần như không thể nhìn thấy gì, Tống Nam Tinh cố gắng mở to mắt nhìn quanh, không thấy gì cả.

 

Tiếng trượt dài càng lúc càng gần, cậu ôm chặt Tiểu Nguyệt Lượng, lùi lại từng bước, căng thẳng lắng nghe động tĩnh trong bóng tối.

 

Âm thanh đó lướt ngang qua hai người, rồi dần di chuyển về phía lối vào hành lang.

 

Tống Nam Tinh căng thẳng nuốt nước bọt, vừa định thở phào thì giọng Nguyễn Mai bất chợt vang lên ngay bên tai: "Tinh Tinh, Tiểu Nguyệt Lượng, mẹ chờ hai con lâu lắm rồi."

 

Toàn thân Tống Nam Tinh cứng đờ, cậu giật mình quay ngoắt lại, liền đối diện với một cái đầu.

 

Chỉ có một cái đầu.

 

Dưới ánh sáng nhạt phát ra từ bức tường, cậu có thể lờ mờ nhận ra đường nét của Nguyễn Mai. Nhưng bên dưới đầu bà ấy chẳng có gì cả. Ở phía sau gáy có một thứ gì đó dài và thô ráp kết nối, kéo lê trên mặt đất, lan dần về phía lối ra.

 

Cậu đối diện với đôi con ngươi đen kịt của bà. Trong khoảnh khắc ấy, mắt cậu trợn lớn. Ký ức xa xưa đột nhiên trào dâng như cơn sóng dữ, đe dọa nhấn chìm cậu.

 

Hành lang bắt đầu méo mó. Tiếng của Tiểu Nguyệt Lượng vang lên bên tai: "Tinh Tinh, Tinh Tinh..."

 

Tống Nam Tinh đau đớn cuộn người lại, ôm chặt đầu, bật ra tiếng gào thét đau khổ.

 

Thỏ bông sốt ruột chạy vòng quanh, khẩn cầu nhìn về phía Thẩm Độ: "Không thể để Tinh Tinh nhớ lại!"

 

Hai viên pha lê đỏ như sắp rơi lệ.

 

Thẩm Độ mạnh mẽ giữ chặt Tống Nam Tinh trong lòng. Cặp sừng trên trán cậu rỉ máu, cơ thể co giật dữ dội, xương cốt kêu răng rắc, vặn vẹo thành góc độ gần như không thuộc về cơ thể con người.

 

Thẩm Độ kiên nhẫn từng chút một nắn thẳng các chi bị vặn vẹo, dịu dàng dỗ dành: "Đừng sợ, mọi chuyện qua rồi."

 

Cổ họng Tống Nam Tinh bật ra tiếng r*n r* đau đớn, xen lẫn câu chữ rời rạc, dường như đang gọi "Mẹ".

 

Thẩm Độ hôn lên chiếc sừng rướm máu của cậu, rồi lại hôn lên trán, không ngừng lặp lại: "Đừng sợ". Vô số xúc tu tràn ra, quấn lấy cơ thể đang biến dạng của Tống Nam Tinh, giữ cho cậu không mất hình người.

 

Bạch tuộc nhỏ và rối gỗ mỗi đứa nắm chặt một tay Tống Nam Tinh. Đôi mắt Thẩm Độ lóe lên ánh sáng lạnh lẽo: "Tìm cánh cửa đó, đưa Tinh Tinh trở về."

 

Con rối kề trán lên lòng bàn tay trái của Tống Nam Tinh, trong khi bạch tuộc nhỏ ôm chặt bàn tay phải của cậu. Cái đầu hình nấm của nó bắt đầu co giãn theo một nhịp điệu kỳ lạ.

 

Thỏ bông dè dặt tiến đến, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt tái nhợt của Tống Nam Tinh.

 

Thẩm Độ nhìn nó, ánh mắt lạnh lùng thoáng dịu đi, nói: "Đừng lo, Tinh Tinh sẽ không sao."

 

Nghe được lời này, thỏ bông an tâm hơn, lặng lẽ đứng bên cạnh.

 

*

 

Não bộ như bị một thanh sắt nung đỏ khuấy đảo, Tống Nam Tinh quằn quại lăn lộn trên mặt đất, hình ảnh trước mắt cũng méo mó biến dạng.

 

Nước mắt sinh lý trào ra từ khóe mắt, giữa cơn đau đớn tột cùng, tia lý trí cuối cùng còn sót lại trong cậu chỉ còn cái tên Tiểu Nguyệt Lượng. Cậu thất thần đưa mắt nhìn quanh, lại không tìm thấy Tiểu Nguyệt Lượng.

 

Hành lang tối tăm không biết từ lúc nào đã sáng lên. Cậu ngã gục trên nền gạch lạnh lẽo, ngước mắt nhìn thấy các bức tượng dê đen khổng lồ bốn phía cúi xuống nhìn mình.

 

Cách đó không xa, một con quái vật khổng lồ đang kéo lê thân hình nặng nề tiến lại gần.

 

Móng guốc to lớn như cây cột giẫm lên nền đá, phát ra âm thanh lóc cóc vang dội. Ba chiếc móng guốc khổng lồ nâng đỡ phần thân trên phình to cồng kềnh. Vô số cánh tay mọc ra từ cơ thể sưng phồng, múa may vô định trong không trung.

 

Ở chính giữa cơ thể quái vật, trên một cánh tay vươn ra treo lủng lẳng một cái đầu người, là đầu của Nguyễn Mai.

 

Lần này, Tống Nam Tinh mới nhìn rõ. Đầu Nguyễn Mai nối liền với một cánh tay trắng bệch, trông như một xúc tu mềm mại không xương, có thể co duỗi như sinh vật thân mềm. Các ngón tay dị dạng xuyên qua gáy bà ấy, khiến cái đầu nhỏ nhắn trông chẳng khác nào một con rối đeo trên tay.

 

Bà ấy há miệng cười với Tống Nam Tinh, con ngươi ngang dài khiến nụ cười trở nên vô cùng dị dạng. Trong khoang miệng há rộng, có thể nhìn thấy các ngón tay đang cử động, chính là các ngón tay từ cánh tay đâm xuyên qua gáy bà ấy.

 

Giờ đây, các ngón tay thay thế chiếc lưỡi, khống chế giọng nói của bà ấy.

 

"Tinh Tinh, đến chỗ mẹ nào."

 

Vô số cánh tay trắng bệch vươn xuống, mở ra hành lang bị che giấu bên dưới lớp mỡ chồng chất giữa ba móng guốc.

 

Hành lang thịt đỏ hồng trông hơi giống cơ quan sinh dục nữ trong sách sinh học, nhưng ở cửa vào lại mọc vòng răng cưa sắc nhọn xếp chồng lên nhau.

 

Con quái vật khổng lồ đã sát gần đỉnh đầu Tống Nam Tinh. Cánh tay quái dị nối tiếp nhau chộp lấy cậu, muốn nhét cậu vào hành lang ghê rợn kia.

 

Trong cơn đau đớn dày vò không ngừng, Tống Nam Tinh yếu ớt đến mức không nhấc nổi một ngón tay. Cậu nhìn chằm chằm vào những cánh tay đang vươn đến, đồng tử dần giãn ra, tứ chi vặn vẹo thành hình thù quái dị, xương cốt phát ra tiếng răng rắc chói tai.

 

Đúng lúc này, hai xúc tu đen tuyền bất ngờ xé rách bức tượng dê đen, lao ra từ đỉnh đầu bức tượng. Một xúc tu quấn lấy Tống Nam Tinh, một xúc tu khác cuộn chặt con quái vật.

 

Con quái vật gào thét chói tai, đầu Nguyễn Mai phát ra tiếng khóc nức nở, liên tục kêu: "Tinh Tinh, Tinh Tinh."

 

Xúc tu dường như bị chọc giận, siết chặt kẻ thù từng vòng từng vòng. Loạt giác hút mở ra, lộ ra vô số hàm răng sắc nhọn cắn xé. Chỉ trong chớp mắt, con quái vật khổng lồ đã bị nghiền nát thành một vũng máu...

 

Nhưng nó vẫn chưa hài lòng.

 

Đầu xúc tu ngẩng cao như tìm kiếm thứ gì đó. Một lát sau, nó bất thình lình đâm xuyên qua đầu của một bức tượng dê đen, máu đỏ sẫm trào ra từ vết vỡ. Xúc tu khuấy động vài vòng, xác nhận đã nghiền nát hoàn toàn mới nghênh ngang rút đi.

 

*

 

Tống Nam Tinh mở mắt trong tiếng gọi lo lắng.

 

Đập vào mắt cậu là gương mặt tuấn tú của Thẩm Độ, sau đó là thỏ bông,rối gỗ, và bạch tuộc nhỏ đang bò trên đầu con rối.

 

Mọi người đều vây quanh cậu, ánh mắt tràn đầy lo lắng.

 

Tống Nam Tinh cảm thấy mình vừa trải qua một cơn ác mộng dài dằng dặc không có điểm dừng. Dù đã tỉnh giấc, mọi thứ trong mơ vẫn chân thực đến mức khiến cậu run sợ từ tận đáy lòng.

 

Cậu hé môi, muốn nói rằng mình không sao, đừng lo lắng.

 

Nhưng cổ họng khô khốc, ngay cả phát ra âm thanh cũng khó khăn. Toàn thân đau nhức như thể bị đánh gãy từng khớp xương rồi chắp lại, cử động một ngón tay cũng trở thành điều xa xỉ.

 

Thẩm Độ thấy vẻ mặt mơ màng bối rối của cậu, nhẹ nhàng đặt cậu lên giường, dịu giọng giải thích: "Vừa rồi em đột nhiên co giật toàn thân, lại còn không ngừng la hét. Anh chỉ có thể dùng hết sức để giữ em lại, không để em giãy dụa. Em vùng vẫy quá mạnh, có lẽ đã làm căng cơ và dây chằng. Cổ họng cũng bị tổn thương. Anh sẽ nấu ít nước lê cho em, làm dịu cổ họng. Em nghỉ ngơi một ngày, nếu ngày mai vẫn chưa khá hơn, anh sẽ đưa em đến trung tâm y tế."

 

Tống Nam Tinh lờ mờ hiểu ra. Đau đớn trong mơ lan sang cơ thể thực của cậu.

 

Cậu nhìn Thẩm Độ, cố gắng cong mắt cười, khẽ mấp máy môi nói "Cảm ơn."

 

Thẩm Độ xoa nhẹ trán cậu: "Đừng khách sáo với anh. Anh đi nấu nước lê, lát nữa sẽ quay lại lau người cho em. Người em toàn là mồ hôi."

 

Tống Nam Tinh ngoan ngoãn gật đầu, nhìn theo bóng anh rời đi. Ý cười trong mắt dần tan đi, cậu quay đầu, nhìn thỏ bông đang lặng lẽ ngồi bên mép giường, chăm chú quan sát cậu.

 

Nội dung giấc mơ cậu vẫn còn nhớ rõ. Trong mơ, cậu không có mẹ, chỉ có một cô em gái tên là Tống Nam Nguyệt. Cậu gọi cô bé là "Tiểu Nguyệt Lượng."

 

Thỏ bông cũng tên là Tiểu Nguyệt Lượng.

 

Tống Nam Tinh hé môi, dốc hết sức lực, phát ra một tiếng mỏng manh: "Là em sao, Tiểu Nguyệt Lượng?"

 

Thỏ bông nghiêng đầu nhìn cậu, bò lên mép giường, đôi mắt pha lê đỏ lơ ngơ dõi theo cậu. Đôi tai rũ xuống phía sau có chút bối rối động đậy, như thể không hiểu cậu đang nói gì.

 

Tống Nam Tinh khó khăn lặp lại một lần nữa.

 

Thỏ bông vẫn ngơ ngác nhìn cậu.

 

Tống Nam Tinh thất vọng nhắm mắt, bắt đầu nghi ngờ suy đoán của mình.

 

Chẳng lẽ thực sự không phải cùng một Tiểu Nguyệt Lượng?

 

Nhưng trên đời nào có nhiều sự trùng hợp...

 

Nghĩ quá nhiều khiến đầu cậu lại nhói lên. Bất đắc dĩ phải ngừng suy tư, cậu nghĩ đợi khi hồi phục sẽ tìm Đội trưởng Sở hỏi về hồ sơ vụ án Dê Đen.

 

Có lẽ trong đó sẽ có ghi chép gì đó.

 

*

 

Thẩm Độ đi ra ngoài một lúc, rồi bưng chậu nước nóng vào lau người cho Tống Nam Tinh.

 

Anh đuổi ba đứa ra ngoài, đóng cửa lại, sau đó c** q**n áo ướt đẫm mồ hôi của Tống Nam Tinh và bắt đầu lau người cho cậu.

 

Lúc này Tống Nam Tinh mới cảm thấy xấu hổ, cụp mắt gian nan nói: "Để em tự làm."

 

Thẩm Độ liếc cậu một cái, nhíu mày thật chặt, có phần không vui: "Lúc này rồi còn khách sáo với anh? Cổ họng chưa khỏi, cố gắng đừng nói chuyện."

 

Tai Tống Nam Tinh đỏ bừng, lần này ngoan ngoãn im lặng.

 

Thẩm Độ chăm sóc người rất cẩn thận. Anh tỉ mỉ lau sạch sẽ cho cậu, thay quần áo ngủ mềm mại thoải mái, sau đó bế cậu ra phòng khách đặt lên sofa: "Em xem TV một lát nhé, anh đi thay ga giường."

 

Anh bật TV, để ba đứa nhóc ngồi bên cạnh làm bạn với Tống Nam Tinh, rồi xoay người vào phòng ngủ thay bộ chăn ga mới.

 

Tống Nam Tinh nghiêng mặt nhìn bóng dáng anh dưới ánh đèn ấm áp. Ánh sáng dịu dàng phủ lên người Thẩm Độ, bao bọc anh trong quầng sáng màu vàng nhạt. Bóng ma đọng lại từ giấc mơ cuối cùng cũng tan biến vào khoảnh khắc này.

 

••••••••

 

Lời tác giả:

 

Thầy Thẩm: Vợ bị bắt nạt tức quá, đi xử mấy con quái trút giận :)

 

Vẫn là thầy Thẩm: Vợ bị thương không động đậy được, tuyệt quá, để tôi giúp vợ tắm nào =3=

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.