Một cái bóng khổng lồ phủ xuống hành lang nhỏ hẹp. Tiếng bước chân lộp cộp bỗng ngừng lại, có thứ gì đó đứng ngay trước lối vào.
Giọng nói dịu dàng của Nguyễn Mai vang vọng trong hành lang: "Tinh Tinh, Tiểu Nguyệt Lượng?" Âm thanh du dương của Nguyễn Mai vang lên nhiều lần trong không gian hẹp, biến thành một âm điệu kỳ quái bất thường.
Lông tơ sau gáy Tống Nam Tinh dựng lên. Cậu không muốn tiến lên nữa, theo phản xạ kéo Tiểu Nguyệt Lượng ra sau lưng mình.
Tống Thành đặt tay lên vai cậu, đẩy nhẹ về phía trước: "Mẹ ở ngay trước mặt, sao không đi tiếp?"
Dường như nghe thấy đoạn đối thoại, giọng Nguyễn Mai lại vang lên, vẫn dịu hiền như cũ: "Tinh Tinh, Tiểu Nguyệt Lượng, đến chỗ mẹ nào, để mẹ nhìn hai con nào."
Khoảnh khắc im lặng kéo dài, có lẽ vì không nhận được câu trả lời, bà ấy nói tiếp: "Vậy thì mẹ vào nhé. Mẹ nhớ hai con lắm..."
Giọng nói lơ lửng xa xăm, như một cơn gió lạnh quét qua nghĩa địa, khiến người ta lạnh buốt đến tận xương sống.
Tiểu Nguyệt Lượng hiển nhiên bị dọa sợ, cô bé bấu chặt cánh tay Tống Nam Tinh, thì thầm: "Tinh Tinh, mẹ đáng sợ quá..."
Tống Nam Tinh xoa đầu cô bé, trấn an: "Đừng sợ."
Cậu nghiêng mặt tìm kiếm bóng dáng của Tống Thành, không biết từ lúc nào ông ta đã biến mất. Cùng lúc đó, từ trong hành lang vang lên âm thanh trượt dài, như thể có thứ gì đó đang bò sát trên mặt đất.
Tống Nam Tinh quay nhìn về phía
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-ta-than-gia-dang-nhan-loai/2859779/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.