Cổ tay đột nhiên đau nhói, tiếp đó là cảm giác cả não bộ lẫn cơ thể tê mỏi mãnh liệt. Tống Nam Tinh cúi đầu nhìn vòng điều hòa trên cổ tay nhấp nháy tín hiệu cảnh báo, lúc này mới nhận ra cảm xúc của mình dao động quá mạnh, đến mức kích hoạt thiết bị.
Cậu đặt tài liệu xuống, liên tục hít thở sâu để điều chỉnh tâm trạng đang phập phồng dữ dội.
Qua thật lâu, cảm xúc dần ổn định lại, cậu mới tiếp tục đọc.
Đọc xong toàn bộ hồ sơ, cơ thể cậu như bị rút cạn sức lực, chẳng khác gì vừa bị người ta vớt lên từ dưới nước.
Sở Yên theo dõi sát sao trạng thái của Tống Nam Tinh. Thấy sắc mặt cậu tái nhợt, mồ hôi lạnh túa ra nhưng cảm xúc vẫn trong tầm kiểm soát, không xuất hiện phản ứng dị hóa đáng sợ, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
"Lần đầu gặp nhau, Hàn Chí phát hiện trí nhớ của cậu có vấn đề. Chúng tôi lo rằng nếu nói thẳng ra sự thật sẽ khiến tình hình tệ hơn, nên giấu giếm đến bây giờ."
Sở Yên nghiêm túc nhìn cậu: "Thực ra, nếu có thể, tôi hy vọng cậu mãi mãi không bao giờ phát hiện."
Giữa việc mãi mãi theo đuổi một thứ không tồn tại và đối diện với sự thật tàn khốc, cô không biết Tống Nam Tinh sẽ chọn gì. Nhưng xét về an toàn cá nhân của cậu cũng như sự ổn định của thành phố, cô mong cậu vĩnh viễn không bao giờ biết sự thật.
Tống Nam Tinh dùng sức xoa mặt, nặn ra một nụ cười
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-ta-than-gia-dang-nhan-loai/2859781/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.