Thẩm Độ im phăng phắc, như thể không biết phải bắt đầu từ đâu.
Rối gỗ đứng bên chân anh, cái đầu gỗ tròn tròn rũ xuống, hai tay nhỏ bé bối rối đan vào nhau trước ngực. Bạch tuộc nhỏ nằm trên vai nó, nửa thân mình núp sau lưng, nửa còn lại thò ra ngoài, xúc tu lo lắng vỗ nhẹ. Đôi mắt vàng ánh lên vẻ cẩn trọng khi nhìn Tống Nam Tinh, vẫn còn chút kinh hoàng chưa tan hết.
Chúng nó đâu ngờ Tinh Tinh nhanh như vậy đã thấy chúng nó.
Bạch tuộc nhỏ thì thào: "Tinh Tinh đáng sợ quá."
Rối gỗ lí nhí phụ họa: "Ừm."
Những xúc tu không biết đang ẩn nấp ở đâu lộ ra một xíu trong bóng tối, chen chúc rì rầm phụ họa: "Đáng sợ quá."
Chiếc xúc tu bị Tống Nam Tinh nắm trong tay đã xoắn thành một cục, hoảng hốt hỏi: "Tinh Tinh có ăn tao không?"
Những xúc tu khác lại chẳng mấy để tâm: "Ăn thì ăn, miễn là Tinh Tinh không tức giận."
"Tinh Tinh mà giận thì đáng sợ lắm, hu hu..."
Trong vòng thần kinh vang lên âm thanh trò chuyện lén lút, những xúc tu vừa bị bắt tại trận vẫn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng.
Thẩm Độ nghe chúng nói chuyện, sắc mặt trầm xuống, liếc thấy Tống Nam Tinh không kìm được khóe môi cong lên, cuối cùng không nhịn được chặn lại: "Tinh Tinh nghe thấy hết đấy."
"..."
Vòng thần kinh thoáng chốc rơi vào tĩnh lặng, sau đó là vô số tiếng la hét hoảng sợ
Tống Nam Tinh ráng xụ mặt không cười thành tiếng.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-ta-than-gia-dang-nhan-loai/2859792/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.