Tống Nam Tinh ngủ một giấc rất sâu. Cậu ngủ mãi không tỉnh, Trình Giản Ninh gọi mấy lần bên giường mới tỉnh lại.
"Mấy giờ rồi?" Cậu ngái ngủ ngồi dậy, đầu óc trống rỗng vì vừa thức dậy vào buổi sáng.
Trình Giản Ninh nói: "Tám giờ. Bên ngoài có sương mù, cả thị trấn bị bao phủ trong làn sương dày. Hôm nay chắc chúng ta không ra ngoài được, trước tiên đi ăn sáng đã. Chu Huyền nói chín giờ rưỡi mọi người sẽ họp một chút để tổng kết thông tin điều tra trước mắt."
Tống Nam Tinh ậm ừ một tiếng, mơ màng vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Thay quần áo xong, cậu theo thói quen ôm lấy balo, định nhét rối gỗ và bạch tuộc nhỏ trên đầu giường vào, bàn tay vươn ra rơi vào khoảng không... Con rối và bạch tuộc nhỏ không còn ở đó, chỉ có thỏ bông ngoan ngoãn nằm trên gối.
Tống Nam Tinh hơi rũ mắt, bàn tay khựng lại một chút, sau đó cầm lấy thỏ bông nhét vào balo, cùng Trình Giản Ninh đi ăn sáng.
Bữa sáng được phục vụ trong nhà trọ. Những người khác hoặc vẫn chưa ra ngoài, hoặc đã ăn sáng xong và đi dò la tình hình. Tống Nam Tinh và Trình Giản Ninh ngồi đối diện nhau, gọi một tô mì thịt sợi, ăn mà tâm trạng chẳng mấy tập trung.
Sáng thức dậy không thấy Thẩm Độ đâu, rối gỗ và bạch tuộc nhỏ cũng biến mất.
Mặc dù tối qua chính cậu đã nói muốn bình tĩnh lại, không cho họ theo sau, nhưng khi thức dậy không thấy ai, trong lòng khó tránh khỏi trống trải.
Bữa sáng ở nhà trọ có hương vị bình thường, thua xa đồ ăn Thẩm Độ nấu. Tống Nam Tinh miễn cưỡng ăn, lau miệng chờ Trình Giản Ninh, ánh mắt vô thức đảo quanh.
Có gì đó bỗng kéo nhẹ vạt áo cậu.
Tống Nam Tinh cúi đầu nhìn sang bên cạnh. Balo để trên ghế bên cạnh hé một khe hở, thỏ bông len lén thò nửa cái đầu ra, đôi tai dài linh hoạt vặn vẹo, chỉ về góc khuất không mấy nổi bật phía sau lưng Tống Nam Tinh.
Cậu thuận theo hướng đó nhìn qua, vừa vặn bắt gặp một đoạn xúc tu màu xanh lam chưa kịp rụt lại.
"..."
Cậu giả vờ không phát hiện, cầm tách trà xoay nhẹ, thực chất là mượn mặt pha lê phản chiếu để quan sát phía sau.
Quả nhiên chưa được bao lâu, một cái đầu gỗ lén lút thò ra, tiếp theo là mấy chiếc xúc tu xanh hoạt bát.
Tống Nam Tinh híp mắt, tâm trạng bất giác tốt lên.
Ôm lấy balo, cậu nói với Trình Giản Ninh một câu "Tôi đi một lát", sau đó đi về phía góc khuất rối gỗ và bạch tuộc nhỏ đang trốn.
Không ngờ bị phát hiện nhanh như vậy, rối gỗ và bạch tuộc nhỏ muốn bỏ chạy. Đúng lúc này, trong vòng thần kinh vang lên một giọng nói không nên xuất hiện, là Tống Nam Tinh: "Còn muốn chạy hả?"
Rối gỗ và bạch tuộc nhỏ sững sờ, hoảng hốt đứng yên tại chỗ, nhìn cậu đi tới.
Thẩm Độ nói Tinh Tinh không vui, tạm thời không thể xuất hiện, bảo hai đứa nó ở lại trông chừng, tùy cơ ứng biến. Rối gỗ và bạch tuộc nhỏ không hiểu "tùy cơ ứng biến" nghĩa là gì, nhưng chuyện Tinh Tinh không vui, không muốn nhìn thấy bọn nó thì hiểu. Vậy nên bạch tuộc nhỏ liền chỉ huy rối gỗ lén lút bám theo.
Ai ngờ nhanh như vậy đã bị phát hiện.
Rối gỗ khép chặt hai cánh tay, cúi đầu như học sinh ngoan ngoãn mắc lỗi chờ bị phê bình. Bạch tuộc nhỏ thì lanh lợi hơn, lặng lẽ giảm bớt cảm giác tồn tại, trốn sau lưng con rối.
Thực ra Tống Nam Tinh không giận mấy. Chẳng qua tối qua bị sốc quá, mới muốn yên tĩnh một chút. Giờ nhìn hai đứa nó đáng thương như vậy, cậu khẽ mím môi, kéo dây kéo balo ra, nói: "Vào đi."
Rối gỗ lập tức ngẩng đầu lên, hai hốc mắt đen tròn nở to, vừa ngạc nhiên vừa vui sướng.
Bạch tuộc nhỏ sợ Tinh Tinh đổi ý, dùng xúc tu bốp bốp bốp đập lên đầu rối gỗ, giục nó nhanh lên.
Rối gỗ vội vã nhét mình vào balo, co chân ngồi cạnh thỏ bông. Đôi mắt đỏ thỏ bông liếc nó một cái, hừ một tiếng.
Tống Nam Tinh kéo kín balo, trở lại chỗ ngồi.
Tiếp tục thử kỹ năng mới vừa nắm được để nói chuyện với hai đứa nó: "Tại sao hai đứa không giống những xúc tu khác?"
Hôm qua bị sốc quá nhiều, cậu còn rất nhiều điều chưa kịp hỏi.
Bạch tuộc nhỏ nhanh chóng đáp: "Tinh Tinh thích!"
Ban đầu là để tiện tiếp cận, nhưng về sau, Thẩm Độ giữ lại hình dạng hiện tại của chúng vì nhận ra Tống Nam Tinh rất thích chúng.
Tống Nam Tinh không hỏi thêm.
Trình Giản Ninh tò mò nhìn cậu: "Bạn đi đâu vậy?"
Tống Nam Tinh mở miệng định trả lời thì nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng hét hoảng loạn. Cậu và Trình Giản Ninh lập tức bật dậy lao ra ngoài nhà trọ, trông thấy trong làn sương dày đặc thấp thoáng một cái miệng khổng lồ đang há ra, liên tục phun mảnh xương vụn.
Các mảnh xương ấy đều rất mới, thịt đã bị gặm sạch, chỉ còn lại xương trắng nhẵn nhụi vấy máu và một ít nội tạng rải rác.
Nhìn từ cấu trúc xương, đó là xương người.
Cái miệng khổng lồ giấu mình trong sương vẫn tiếp tục phun xương ra không ngừng, chẳng mấy chốc đã chất thành một đống lớn. Người xui xẻo chưa kịp chạy thoát bị chôn vùi sống dưới đống xương người.
Mọi người xung quanh sợ hãi bỏ chạy tán loạn. Người nghe tiếng động chạy đến cũng tái mặt khi nhìn thấy cảnh tượng đó.
"Đừng nhìn nó!"
Không biết ai là người hô lên trước, đám đông đang hoảng loạn như bừng tỉnh khỏi ác mộng, vội thu lại ánh mắt, giữ tinh thần trấn định, dè chừng rút vào trong các tòa nhà.
"Chúng ta quay về, báo cho nhóm Chu Huyền." Trình Giản Ninh cúi đầu nhìn mặt đất, kéo Tống Nam Tinh khẽ nói.
Hắn không nhận ra rằng ánh mắt của Tống Nam Tinh vẫn luôn hướng lên bầu trời.
Sương mù dày đặc bao phủ thị trấn, tầm nhìn vô cùng thấp. Con quái vật ẩn mình trong mây gần như không thể nhìn rõ hình dạng, chỉ khi nó phun ra xương cốt, người ta mới lờ mờ trông thấy cái miệng đỏ lòm đầy đặc răng sắc nhọn như lưỡi cưa.
Xung quanh cái miệng đó, thỉnh thoảng có bóng đen lướt qua, tốc độ quá nhanh, không thể nhìn rõ đó là gì.
Hai người rút về nhà trọ, lập tức đi tìm Chu Huyền.
Chu Huyền đang bàn bạc kế hoạch điều tra với Lý Hạo trong phòng, chưa hay biết chuyện bên ngoài. Nghe Trình Giản Ninh kể xong, anh ta lập tức bật thiết bị liên lạc, gọi cho những người khác.
Tần Tử Kinh và Tề Mộc đang trong phòng trọ, Dư Bồi và Tạ Anh Kiệt ra ngoài mua đồ.
"Không liên lạc được với Dư Bồi và Tạ Anh Kiệt, chắc là bị nhiễu sóng." Lý Hạo nói. "Sáng nay họ bảo sẽ ra ngoài tìm một ít vật liệu thí nghiệm, tiện thể thu thập tin tức, giờ này chắc đang ở khu giao dịch."
Tống Nam Tinh nghe vậy lập tức nói: "Tôi đi tìm bọn họ."
Chu Huyền không yên tâm, nói: "Trình Giản Ninh đi cùng cậu, nhớ chú ý an toàn."
Hai người mang theo thiết bị liên lạc và vũ khí, nhanh chóng lên đường đến khu giao dịch.
Khu giao dịch náo nhiệt giờ đây vắng tanh. Hai bên đường vẫn còn các quầy hàng và bàn ghế bị bỏ lại vội vã. Chỉ còn một số ít người, có lẽ cũng đang tìm người giống họ, hối hả chạy khắp nơi.
Tống Nam Tinh và Trình Giản Ninh chia nhau tìm kiếm, cuối cùng phát hiện ra hai người kia trong một con hẻm hẹp.
Thấy họ, Tạ Anh Kiệt lộ vẻ vui mừng, rồi sốt ruột nói: "Mau giúp tôi đưa Dư Bồi về!"
Tống Nam Tinh chạy lại, nhìn Dư Bồi đã hôn mê bất tỉnh: "Anh ấy sao thế?"
Tạ Anh Kiệt nói: "Bị xui, gặp phải một thần quyến tinh thần bất ổn. Tên đó bị hoảng loạn rồi nổi điên ngay tại chỗ, Dư Bồi bị liên lụy."
Kẻ đó có năng lực biến dị cơ thể. Khi mất kiểm soát, hắn lập tức hóa thành một con lợn rừng đột biến khổng lồ, chạy điên loạn khắp phố. Dư Bồi tránh không kịp, bị đuôi của con quái vật quét trúng, ngất xỉu ngay tại chỗ.
Khi đó cả con phố hỗn loạn, mà Tạ Anh Kiệt chỉ là kỹ thuật viên, năng lực thiên về hỗ trợ, nên chỉ có thể sơ cứu cho Dư Bồi rồi kéo hắn ta vào con hẻm này lánh nạn.
Trình Giản Ninh cẩn thận dùng dây dữ liệu quấn quanh Dư Bồi, đảm bảo khi di chuyển sẽ không khiến vết thương nặng thêm, rồi cùng mọi người quay về nhà trọ.
Lúc này, đường phố không còn một bóng người, chỉ còn ba người họ cùng một người bị thương.
Quái vật trong sương vẫn chưa rời đi. Ở rìa làn sương, thỉnh thoảng lại thấy có bóng đen chậm rãi trườn qua, mềm nhũn như một loài sinh vật thân mềm.
Ba người đi men theo chân tường, Trình Giản Ninh mang theo Dư Bồi đi trước, Tạ Anh Kiệt ở giữa, Tống Nam Tinh đi cuối cùng. Họ bước thật nhẹ, cố gắng giảm bớt sự hiện diện của mình, tránh gây chú ý.
May mắn là khu giao dịch cách nhà trọ không quá xa. Sau mười phút căng thẳng, cuối cùng họ cũng trông thấy nhà trọ.
Tạ Anh Kiệt thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nói với Tống Nam Tinh: "Cuối cùng cũng đến nơi."
Lời còn chưa dứt, mắt hắn ta trợn to. Tống Nam Tinh – người đi phía sau hắn ta, đã biến mất.
Hắn ta dừng bước, đè thấp giọng nói gấp gáp: "Trình Giản Ninh, không thấy Tống Nam Tinh."
Trình Giản Ninh giật mình: "Không phải bạn ấy đi sau anh sao?"
Tạ Anh Kiệt mặt mày tái mét: "Tôi quá căng thẳng, không để ý. Chỉ chắc chắn là trước khi rẽ, cậu ấy vẫn còn theo sau."
Nhưng sau khúc rẽ là một đoạn đường dài, chẳng ai biết Tống Nam Tinh đã tách nhóm từ lúc nào.
Trình Giản Ninh nhìn nhà trọ đã ngay trước mắt, nghiến răng nói: "Em đưa anh và Dư Bồi về trước rồi quay lại tìm bạn ấy."
Hai người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy lớp sương mù cuộn trào, bên trong dường như có vô số bóng mờ thon dài đang trườn bò.
Họ không dám nhìn thêm, cắn răng chạy nhanh về nhà trọ.
*
Bên tai Tống Nam Tinh văng vẳng tiếng khóc.
Là giọng một người phụ nữ, tiếng khóc không quá chói tai nhưng len lỏi vào tai khiến lòng người khó chịu. Có gì đó mơ hồ quen thuộc.
Cậu đưa mắt tìm kiếm xung quanh, không xác định được nguồn phát ra âm thanh. Nhìn thấy Trình Giản Ninh và Tạ Anh Kiệt phía trước không có phản ứng gì, cậu cố gắng gạt đi cảm giác khó chịu, tiếp tục bước đi.
Mây mù phía trên đột nhiên cuộn trào, trong sương đặc vươn ra vô số cánh tay. Những cánh tay gầy guộc trắng bệch lốm đốm nâu, ngón tay dị dạng vung vẩy như đang chào hỏi cậu.
Tống Nam Tinh nhìn những cánh tay vặn vẹo, cuối cùng cũng biết cảm giác quen thuộc đó đến từ đâu.
Là giọng Nguyễn Mai.
Trong cơn ác mộng hỗn loạn, cậu đã gặp Nguyễn Mai.
Vô số cánh tay trắng bệch trườn bò như động vật thân mềm, các ngón tay quái dị xuyên qua sau đầu Nguyễn Mai, thò ra từ miệng bà ấy, thay thế lưỡi cất tiếng nói...
Giọng nói vẫn dịu dàng như xưa, lại làm Tống Nam Tinh phản xạ muốn nôn mửa.
Cơn ác mộng kia là thật. Nguyễn Mai biến thành quái vật cũng là thật. Bà ấy thậm chí vẫn còn sống, không đợi cậu quay lại mà tự tìm đến trước.
Tống Nam Tinh đứng lặng tại chỗ, không thể bước thêm một bước nào.
Phía trước, Trình Giản Ninh và Tạ Anh Kiệt hoàn toàn không nhận ra điều khác thường phía sau, càng lúc càng đi xa.
Tống Nam Tinh ôm chặt ba lô, hít thở thật sâu, ngước lên nhìn những cánh tay đó.
Chúng cũng nhìn thấy cậu.
Những cánh tay quằn quại một lúc, một cánh tay uốn cong bằng tư thế quái dị, từ giữa đám tay kéo ra một cái đầu phụ nữ.
Cái đầu bị đưa đến sát mặt cậu, gần như chỉ cách một hơi thở.
Ngoại trừ sắc mặt trắng bệch như giấy, dung mạo bà ấy vẫn dịu dàng xinh đẹp như trong mơ. Đôi đồng tử nằm ngang mang theo ý cười nhìn cậu chăm chú, miệng mấp máy, các ngón tay trắng bệch quái dị lòi ra từ trong cổ họng, dùng chất giọng dịu dàng nhất nói với cậu:
"Tinh Tinh, mẹ nhớ con lắm."
••••••••
Lời tác giả:
Tinh Tinh: Tại sao ngoài thầy Thẩm ra thì mấy thể ý thức khác trông không được thông minh lắm nhỉ?
Thầy Thẩm: Thông minh quá dễ giành vợ với tôi. 🙂
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.