Cơn ác mộng biến thành hiện thực.
Khóe miệng Nguyễn Mai dịu dàng nhếch lên, nhưng con ngươi nằm ngang lại toát lên sự lạnh nhạt vô cảm. Trong thời gian họ đối thoại, những cánh tay trắng bệch như loài thân mềm đã bao vây Tống Nam Tinh, không chừa một kẽ hở.
Hàng trăm cánh tay dị dạng vươn ra vồ lấy, tựa như lệ quỷ từ địa ngục trồi lên đòi mạng.
Sừng trên trán Tống Nam Tinh đau nhức âm ỉ, trong cơ thể có xúc cảm bỏng cháy sôi trào. Cậu cắn mạnh vào phần thịt mềm bên trong môi, nhìn chằm chằm cái đầu dị dạng đáng sợ của Nguyễn Mai, trong đầu hiện lên một ký ức xa xăm.
Ngày hôm đó, Nguyễn Mai vừa phấn khởi vừa lo lắng nói với họ: "Mẹ và ba của hai con sắp kết hôn. Sau này, nếu hai con muốn, có thể gọi mẹ là mẹ. Nếu không muốn thì gọi là dì cũng được. Mẹ sẽ yêu thương hai con như con ruột của mình."
Cậu và Tiểu Nguyệt Lượng vui sướng vô cùng, nghĩ rằng cuối cùng họ cũng có thể trở thành một gia đình. Bởi vì ngại ngùng, hai đứa trẻ khi ấy chưa thể gọi thành tiếng. Chúng thầm nhủ, lần sau gặp lại, nhất định sẽ sửa miệng gọi một tiếng "mẹ".
Tiếc rằng không có lần sau.
Khoang mũi đột ngột trào dâng chua xót, Tống Nam Tinh muốn khóc.
Cậu chẳng buồn để ý đến những cánh tay dị dạng rình rập xung quanh, đưa tay ra chạm vào gương mặt Nguyễn Mai. Làn da dưới đầu ngón tay lạnh lẽo cứng ngắc, không hề có hơi ấm và
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-ta-than-gia-dang-nhan-loai/2859794/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.