Cơn ác mộng biến thành hiện thực.
Khóe miệng Nguyễn Mai dịu dàng nhếch lên, nhưng con ngươi nằm ngang lại toát lên sự lạnh nhạt vô cảm. Trong thời gian họ đối thoại, những cánh tay trắng bệch như loài thân mềm đã bao vây Tống Nam Tinh, không chừa một kẽ hở.
Hàng trăm cánh tay dị dạng vươn ra vồ lấy, tựa như lệ quỷ từ địa ngục trồi lên đòi mạng.
Sừng trên trán Tống Nam Tinh đau nhức âm ỉ, trong cơ thể có xúc cảm bỏng cháy sôi trào. Cậu cắn mạnh vào phần thịt mềm bên trong môi, nhìn chằm chằm cái đầu dị dạng đáng sợ của Nguyễn Mai, trong đầu hiện lên một ký ức xa xăm.
Ngày hôm đó, Nguyễn Mai vừa phấn khởi vừa lo lắng nói với họ: "Mẹ và ba của hai con sắp kết hôn. Sau này, nếu hai con muốn, có thể gọi mẹ là mẹ. Nếu không muốn thì gọi là dì cũng được. Mẹ sẽ yêu thương hai con như con ruột của mình."
Cậu và Tiểu Nguyệt Lượng vui sướng vô cùng, nghĩ rằng cuối cùng họ cũng có thể trở thành một gia đình. Bởi vì ngại ngùng, hai đứa trẻ khi ấy chưa thể gọi thành tiếng. Chúng thầm nhủ, lần sau gặp lại, nhất định sẽ sửa miệng gọi một tiếng "mẹ".
Tiếc rằng không có lần sau.
Khoang mũi đột ngột trào dâng chua xót, Tống Nam Tinh muốn khóc.
Cậu chẳng buồn để ý đến những cánh tay dị dạng rình rập xung quanh, đưa tay ra chạm vào gương mặt Nguyễn Mai. Làn da dưới đầu ngón tay lạnh lẽo cứng ngắc, không hề có hơi ấm và đàn hồi của người sống.
"Dì còn nghe thấy không?"
Tống Nam Tinh khẽ nói: "Con và Tiểu Nguyệt Lượng chưa từng gặp mẹ ruột. Hôm dì nói muốn làm mẹ của bọn con, bọn con vui lắm. Sau khi dì rời đi, bọn con vẫn luôn mong ngóng dì quay lại."
Cậu dùng hai tay nâng gương mặt Nguyễn Mai, làm động tác như muốn ôm lấy bà. Rồi cậu hé miệng, gọi cái tên hẹn rất nhiều năm mà cậu chưa có cơ hội nói thành lời: "Mẹ, con rất vui vì có thể trở thành một gia đình với mẹ."
Nguyễn Mai chợt phát ra một tiếng thét chói tai. Con ngươi của bà vẫn vô hồn lạnh lẽo, khóe miệng nhếch lên cao, khóe mắt lại chảy ra dòng lệ máu.
Bà há miệng đến mức cực đại, tiếng hét sắc nhọn không ngừng trào ra từ sâu trong cổ họng.
Như là r*n r*, như là cầu cứu.
Những cánh tay trắng bệch vặn vẹo dữ dội, muốn chộp lấy Tống Nam Tinh, lại bị một thứ ý chí nào đó ngăn cản. Tiếng hét không ngừng lan rộng, xuyên thấu làn sương mù dày đặc, vang vọng khắp bốn phương tám hướng.
Tất cả những ai nghe thấy âm thanh ấy đều thoáng chốc sững sờ. Đến khi tỉnh táo lại, họ nhận ra trên mặt mình đã đẫm nước mắt từ lúc nào.
Tận sâu trong tầng mây, có một thứ gì đó chuyển động. Thứ đó bị tiếng hét hấp dẫn, vô số xúc tu đen thẫm thò ra từ trong sương.
Tống Nam Tinh là người đầu tiên nhìn thấy nó.
Đó là bản thể của Thẩm Độ.
Hoa văn xanh biếc phát sáng chập chờn trên lớp da đen kịt. Những xúc tu lật ngược để lộ mặt trong với hằng sa số giác hút đang mở ra khép lại, đỏ lòm như máu, ở giữa là từng hàng răng cưa ken dày.
Những cánh tay trắng bệch cảm nhận được nguy hiểm, vội vã nhét đầu của Nguyễn Mai vào bên trong rồi điên cuồng vươn ra chộp lấy Tống Nam Tinh.
Cùng lúc đó, một cơ thể xấu xí ẩn trong sương mù dần lộ ra hình dáng. Bên dưới từng tầng mỡ chồng chất là ba chiếc chân trụ khổng lồ, đầu móng guốc nhô lên như cột chống trời.
Xúc tu đen bị kích động, ào ạt lao đến, muốn đoạt lại Tống Nam Tinh.
Cậu đã từng chứng kiến sức mạnh của chúng.
Nhìn một xúc tu có phần quen mắt trong đám đó, Tống Nam Tinh lên tiếng trong vòng thần kinh: "Thẩm Độ, để em tự giải quyết chuyện này."
Giọng cậu lộ rõ nghẹn ngào.
Tất cả xúc tu lập tức dừng lại. Chúng bồn chồn khuấy động mây mù, có vẻ không vui vì quyết định này.
Sau một lúc lâu im lặng, giọng Thẩm Độ vang lên, dịu dàng đến mức khiến người khác yên lòng.
"Được."
Tống Nam Tinh cố nặn ra một nụ cười trấn an đám xúc tu rục rịch, sau đó cậu không hề phản kháng bị những cánh tay trắng bệch lôi thẳng vào nơi sâu nhất sương mù.
Lúc này cậu mới nhìn thấy rõ hình dạng thật sự của con quái vật. So với trong mơ, nó khổng lồ và ghê tởm hơn gấp bội. Ở giữa ba chiếc chân trụ như móng guốc có một cái miệng khổng lồ há ra, giọt nước bọt nhớp nháp chảy xuống. Cái miệng ấy bị bao phủ bởi nhiều lớp mỡ chảy xệ, hình dạng trông như bộ phận sinh dục nữ, bên trong v*ch th*t đỏ sậm có vô số những cái miệng nhỏ hơn, cùng vô số răng cưa vàng khè.
Tống Nam Tinh nhớ lại giấc mơ khi trước, nó từng muốn nhét cậu vào trong miệng.
Như một nghi thức nào đó.
Nguyễn Mai đại diện mẹ, trở thành một quái vật bị cải tạo, với cái miệng khổng lồ như cơ quan sinh sản.
Ăn cậu để cắn nuốt hay sinh sôi?
Mặc kệ là cái gì, chuyện này cũng không thoát khỏi quan hệ với Tống Thành.
Tống Nam Tinh ngẩng đầu, đối diện với cái đầu đang chảy huyết lệ. Chỉ khi bị những cánh tay tái nhợt ghì chặt, cậu mới nhận ra đầu của Nguyễn Mai thực chất nằm ngay trung tâm đống mỡ thịt đó.
Một luồng khí tức xa lạ tỏa ra từ cơ thể Tống Nam Tinh, sương trắng vô tận cuộn trào ngưng tụ, một bàn cờ đen trắng mở rộng trước mắt.
Cậu chạm vào cặp sừng căng đau của mình, đột nhiên hiểu ra vì sao máu trong cơ thể lại sôi trào.
Đáy mắt cậu ánh lên sắc đỏ thẫm, Tống Nam Tinh mở miệng: "Thả tôi ra."
Thanh âm như vọng tới từ thời viễn cổ, chứa đựng uy nghi khó có thể diễn tả bằng lời, khiến vạn vật phải quy phục.
Những cánh tay tái nhợt quấn chặt vào nhau như nhận được mệnh lệnh, chậm rãi rũ xuống, chuyển sang trạng thái mở hoàn toàn. Cánh tay đang ghì chặt Tống Nam Tinh thì như một đoạn phim bị giật lag, ngắt quãng từng chút một mà hạ cậu xuống.
Tống Nam Tinh đáp xuống bàn cờ đen trắng, dưới chân là vị trí Quân Vua.
Sau lưng cậu, một viên xúc xắc ảo khổng lồ dần hiện ra. Trên tám mặt của nó, các con số Ả Rập đỏ rực như được nhuộm bằng máu.
*
"Nó đã học được cách triển khai lĩnh vực."
Tống Thành đứng trước một con mắt khổng lồ, tròng mắt phản chiếu chiến trường bàn cờ đen trắng.
Người trông có vẻ yếu đuối kia chính là người cầm quân Đen. Đối diện cậu là kẻ hầu được đặt tên là 'Chung Yên'.
Chung Yên quỳ rạp trên ba chiếc móng guốc, thân thể phủ phục trên mặt đất, bị ép buộc khuất phục hoàn toàn.
"Nó trưởng thành nhanh hơn chúng ta dự đoán rất nhiều."
Người đứng bên cạnh Tống Thành khoác hờ áo blouse trắng, chau mày nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu với vẻ nghiêm túc.
Nghĩ đến nguyên nhân khiến Tống Nam Tinh phát triển nhanh đến thế, ánh mắt Tống Thành trầm xuống, nhưng ông ta không để tâm trí mình sa vào đó, sợ rằng chỉ cần nghĩ tới sự tồn tại kia cũng sẽ khiến lĩnh vực đối phương nhận ra.
"Vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành. Xúc xắc giết chóc mới chỉ có tám mặt."
Xúc xắc giết chóc hoàn chỉnh có hai mươi mặt.
Một khi bước vào lĩnh vực Quân Vua, người chơi sẽ phải chấp nhận sự phán xét của Quân Vua. Trong lĩnh vực này, Quân Vua luôn nắm giữ ưu thế. Mỗi lần gieo xúc xắc, chính là một lần phán xét.
Xúc xắc giết chóc có hai mươi mặt, chỉ có một mặt duy nhất giúp kẻ bị xét xử thoát khỏi phán quyết.
Khi hai người đối thoại, Tống Nam Tinh đã bắt đầu xét xử.
Viên xúc xắc đen khổng lồ rơi xuống bàn cờ, phát ra âm thanh trầm đục. Nó lăn tròn, xoay chuyển, cuối cùng dừng lại ở con số Ả Rập đỏ thẫm – 7.
Tống Nam Tinh cất giọng, khí thế vô hình lan tỏa: "Treo cổ."
Quái vật quỳ rạp trên đất lập tức bị sức mạnh vô hình siết chặt, treo lơ lửng giữa không trung. Những cánh tay tái nhợt điên cuồng giãy giụa, vô luận thế nào cũng không thể thoát khỏi gông cùm.
Tống Nam Tinh lạnh lùng nhìn xuống, sau mười giây, cậu xòe bàn tay. Viên xúc xắc đen xoay tròn trong lòng bàn tay cậu được tung ra lần nữa.
Lần này, con số Ả Rập ngửa lên là 3.
"Hoả hình."
Ngọn lửa xanh thẫm bùng lên dữ dội, thiêu rụi quái vật bị treo giữa không trung. Những cánh tay tái nhợt run rẩy, cố gắng co rút lại, trốn tránh ngọn lửa đang thiêu đốt chúng.
"Nếu nó tiếp tục trưởng thành, chỉ cần một lần gieo xúc xắc là có thể g**t ch*t Chung Yên. Đây là năng lực cấp bug mà chỉ thần linh mới có thể sở hữu. Anh kiên trì đến giờ là đúng, tôi sẽ lập tức báo cáo kết quả thí nghiệm." Người đàn ông khoác blouse trắng đẩy kính: "Dạo gần đây, tốc độ xâm nhập của Melthas ngày càng nhanh, diện tích trùng điệp không ngừng mở rộng. Nếu lần tiếp theo dị tượng song nguyệt xuất hiện, diện tích trùng điệp có thể chạm mức 60% trở lên. Chúng ta phải tăng tốc."
Tống Thành gật đầu: "Kế hoạch vẫn đang tiến hành ổn định, cứ giao cho tôi."
Người mặc blouse trắng xem thêm một lát. Kết quả trận chiến gần như không còn gì để bàn cãi. Hắn không lãng phí thêm thời gian, quay người rời đi vội vã.
Tống Thành đứng một mình trước con mắt khổng lồ, tiếp tục quan sát chuyện đang diễn ra.
Tống Nam Tinh bắt đầu lần xét xử thứ ba.
Dù là mở rộng lĩnh vực hay tung xúc xắc đều tiêu hao vô cùng lớn. Với trạng thái hiện tại, cậu vẫn chưa thể điều khiển sức mạnh của mình một cách dễ dàng.
Lần tung xúc xắc thứ ba, tư thái của cậu vẫn sắc bén như trước, nhưng đôi môi tái nhợt, hiển nhiên không còn đủ sức.
Thế nhưng Chung Yên vẫn chưa bị g**t ch*t.
Đây là thí nghiệm đầu tiên do chính ông ta cải tạo. Ông ta nhớ đến người phụ nữ có nụ cười dịu dàng, rất được trẻ con yêu thích, khóe môi khẽ nhếch lên, tâm trạng tốt bật cười.
Mặc dù hơi ngu ngốc, cơ mà hữu dụng ngoài ý muốn.
Nếu không gặp sự cố giữa chừng, thì mười mấy năm trước ông ta đã thành công rồi.
Nghĩ đến thất bại trong quá khứ, ánh mắt Tống Thành trở nên cuồng nhiệt, nhìn chằm chằm vào Tống Nam Tinh – người vẫn đứng vững ở vị trí Quân Vua.
Lần này, ông ta sẽ không thất bại.
*
Cơn đau nhói từ cặp sừng nhỏ trên trán lan ra, máu ấm áp chảy xuống, thấm ướt hàng mi của Tống Nam Tinh, khiến trước mắt cậu phủ một màu đỏ thẫm.
Sau hai lần xử quyết, quái vật đã suy yếu đi nhiều, nhưng vẫn chưa chết.
Ngược lại, Tống Nam Tinh cảm nhận rõ ràng rằng khả năng kiểm soát bàn cờ của mình đã không còn vững vàng như trước. Con quái vật vốn bị ép phục sát đất dường như cũng nhận ra áp lực suy giảm, bắt đầu thử phản kháng.
Tống Nam Tinh không để đối phương phát hiện mình suy yếu, cắn mạnh vào đầu lưỡi.
Do tiêu hao quá độ, gân xanh nổi lên dữ dội trên thái dương và cổ, cổ họng khô rát vương đầy vị sắt của máu. Cậu nuốt khan, lòng bàn tay vẫn không ngừng xoay viên xúc xắc đen, rồi ném xuống lần thứ ba.
Xúc xắc xoay tròn rồi chạm đất, con số 1 hiện lên, màu đỏ thẫm vặn vẹo như máu chảy. Sắc mặt tái nhợt của Tống Nam Tinh hồi chút huyết sắc, tư thế lạnh lùng kiên định: "Chém đầu."
Không cho kẻ bị hành quyết thời gian phản ứng, lưỡi dao vô hình ầm ầm bổ xuống. Đầu Nguyễn Mai cùng một tảng mỡ lớn bị chém rời. Hàng loạt cánh tay trắng nhợt tranh nhau vươn ra, những cánh tay quái dị cố gắng ngăn cản lưỡi dao khổng lồ, cuối cùng dừng lại ở khoảnh khắc cái chết ập đến.
Đầu Nguyễn Mai lăn khỏi cơ thể khổng lồ tởm lợm, tránh những cánh tay đã hóa cứng, cuối cùng dừng trước mặt Tống Nam Tinh.
Phía sau cái đầu, vô số cánh tay rơi xuống ào ạt.
Mặt Nguyễn Mai hướng về phía Tống Nam Tinh, máu khô lại thành từng mảng loang lổ khiến gương mặt bà càng thêm trắng bệch. Đôi mắt không thuộc về con người mở to, đáy mắt vô hồn phản chiếu hình bóng Tống Nam Tinh.
Tống Nam Tinh cúi xuống, ngón tay vuốt nhẹ mái tóc đen nhánh của bà: "Còn gì cần con làm cho mẹ không?"
Nguyễn Mai lẳng lặng nhìn cậu, cái miệng há to cực hạn không có lưỡi, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
"Không còn gì à..."
"Vậy thì, mẹ ơi, chúc mẹ ngủ ngon."
Tống Nam Tinh mỉm cười với bà, vươn tay nhẹ nhàng khép lại đôi mắt bà.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.