Nguyễn Mai nhắm mắt lại, vẻ mặt yên bình.
Tống Nam Tinh dịu dàng nâng đầu bà lên, lẩm bẩm: "Chắc chắn mẹ không muốn ở lại đây, con đưa mẹ về Đồng Thành nhé."
Nguyễn Mai không đáp lại, Tống Nam Tinh mở ba lô, để rối gỗ và bạch tuộc nhỏ chui ra.
Trong ba lô chỉ còn lại thỏ bông ngồi yên bên trong.
Không biết có phải ảo giác hay không, Tống Nam Tinh cảm thấy đôi mắt của cô bé đỏ hơn bình thường, như một hồ nước tích đầy bi thương.
Tống Nam Tinh đặt đầu Nguyễn Mai một bên, nhẹ giọng nói: "Em ở bên mẹ nhé, chúng ta đưa mẹ về an táng."
Thỏ bông lần này không phủ nhận mình là Tiểu Nguyệt Lượng. Cô bé dùng đôi chân ngắn ôm lấy đầu Nguyễn Mai, áp má vào nhẹ nhàng cọ sát.
Tống Nam Tinh cẩn thận ôm chặt ba lô vào lòng, nhìn xuống rối gỗ và bạch tuộc nhỏ im lặng bên chân, hỏi chúng: "Hai đứa biết đường về không?"
Bốn phía là sương mù dày đặc vô tận, Tống Nam t*nh h**n toàn không phân biệt được phương hướng, chỉ đành nhờ Thẩm Độ.
Bạch tuộc nhỏ hăng hái vẫy vẫy xúc tu, đang muốn dẫn đường cho Tống Nam Tinh thì trong màn sương có một xúc tu màu đen vươn ra. Hoa văn xanh lam như ẩn như hiện giữa làn sương, đẹp đến lạ lùng.
Xúc tu thô to cẩn thận vươn đến dưới chân Tống Nam Tinh, đầu xúc tu nhẹ nhàng cuộn quanh cổ chân cậu, ra hiệu cho cậu bước lên.
Tống Nam Tinh nhìn chằm chằm vào nó một lúc, cố gắng vượt qua chướng ngại tâm lý, chần chờ dẫm lên nó.
Trong màn sương truyền đến tiếng reo vui hứng khởi, Tống Nam Tinh để mặc xúc tu cẩn thận quấn lấy mình, kéo mình vào trong sương mù.
Rất lâu sau khi Tống Nam Tinh rời đi, một bóng dáng nhanh nhẹn nhảy ra từ trong sương mù.
Thân hình của nó không quá to lớn, bốn chân thon dài bước đi tao nhã, mỗi cử động của bắp chân đều mang theo vẻ đẹp tràn ngập sức mạnh. Phần thân trên ẩn trong làn sương mù, không thể thấy rõ, chỉ lờ mờ nhận ra dáng vẻ thân người tr*n tr**. Làn da thỉnh thoảng lộ ra còn nhợt nhạt hơn cả sương, trên đó thấp thoáng hoa văn kỳ dị uốn lượn.
Bốn chân giẫm nhẹ xuống đất, nó đi đến bên thi thể bị chặt đầu của Chung Yên, cái đầu luôn ngẩng cao khẽ hạ xuống. Khuôn mặt mơ hồ, bốn chiếc sừng đen như mực đâm xuyên làn sương, sắc nhọn và nguy hiểm.
Nó đứng nhìn thi thể trước mặt hồi lâu, rồi ngửa đầu lên. Phần đáng lẽ là gương mặt bỗng biến thành một xoáy đen sâu thẳm, vô số xúc tu đen sì từ trong đó vươn ra, tranh nhau chui vào thi thể Chung Yên, ngọ nguậy mấp máy.
Chỉ trong chốc lát, cơ thể khổng lồ của Chung Yên chỉ còn lại một lớp da rỗng tuếch.
Những xúc tu đen vung vẩy, một trong số chúng cuộn lấy một mảnh xương nhỏ. Nó vươn tay cầm lấy mảnh xương, ngắm nghía rồi cúi đầu ngửi ngửi như phân biệt thứ gì đó.
Một lát sau, nó thờ ơ ném mảnh xương đi, giương vó trước lên, lao vút về phía tây...
*
Toàn bộ thị trấn An Kim bị bao phủ trong màn sương dày đặc.
Từ khi tiếng hét vang lên, sương mù trở nặng gấp bội, tầm nhìn chưa đến một mét. Mọi người đều trốn trong nhà, hoang mang suy đoán rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nếu có người sở hữu linh trí cao hoặc là thần quyến mạnh mẽ, họ sẽ nhận ra sâu trong màn sương mù đang cuộn trào dữ dội, như thể có một sinh vật vô cùng khủng khiếp đang khuấy đảo bên trong.
Nhưng chẳng ai dám tiến vào điều tra.
Chỉ có Trình Giản Ninh và Chu Huyền vẫn chậm rãi tìm kiếm trong làn sương.
Sau khi đưa Dư Bồi bị thương về khách sạn, Trình Giản Ninh lập tức báo với Chu Huyền về việc Tống Nam Tinh mất tích. Chu Huyền ngay lập tức cùng hắn ra ngoài tìm người.
Khi họ mới ra ngoài, sương mù chưa dày đặc như bây giờ, đến khi quay lại nơi Tống Nam Tinh mất tích, sương mù bất ngờ trở nên dày đặc hơn gấp nhiều lần.
Hiện tại hai người vẫn chưa bị tách ra trong làn sương dày, tất cả là nhờ vào sợi dây cáp dữ liệu và bào tử cảm xúc của Trình Giản Ninh.
"Sương hình như tan đi một chút." Chu Huyền bỗng dừng lại, quan sát màn sương xung quanh, nói với Trình Giản Ninh cách đó không xa.
Sợi dây cáp dữ liệu của Trình Giản Ninh trải rộng quanh cơ thể, những điểm sáng màu xanh lá li ti tỏa ra từ đầu cổng dữ liệu. Hắn dựa vào bào tử dữ liệu để thu thập thông tin xung quanh.
"Sương mù đang dần ổn định lại." Trình Giản Ninh đáp.
"Vậy chờ sương tan thêm chút nữa rồi tìm tiếp, có gì tập hợp mọi người cùng tìm kiếm." Chu Huyền nói.
Hai người đã ra ngoài hơn nửa tiếng, tìm đi tìm lại con đường mà Tống Nam Tinh biến mất cùng khu vực xung quanh, nhưng không thu được bất kỳ manh mối nào.
Không có dấu vết đánh nhau, Tống Nam Tinh như thể bốc hơi vào không khí. Thậm chí Chu Huyền đoán rằng Tống Nam Tinh đã rời khỏi trấn.
Trình Giản Ninh gật đầu, hai người ngồi bừa xuống bậc thềm ven đường, lặng lẽ chờ màn sương mù dày đặc từ từ tan đi.
Quá trình sương tan diễn ra rất chậm. Dây cáp dữ liệu của Trình Giản Ninh đung đưa trong sương mù, thỉnh thoảng phun ra vài bào tử dữ liệu màu xanh lục.
Chờ khoảng hơn mười phút, sương mù chưa tan được bao nhiêu, Trình Giản Ninh bỗng nhiên đứng bật dậy, nhìn về phía cuối con phố, ngập ngừng nói: "Tống Nam Tinh quay lại rồi."
Chu Huyền chưa kịp hỏi thì đã thấy một bóng người chậm rãi đi tới từ nơi đó.
Sương mù chưa tan hết nhưng đã loãng đi rất nhiều, tầm nhìn cũng không còn bị hạn chế quá mức. Con mắt đơn trên trán Chu Huyền mở ra, nhìn thấy Tống Nam Tinh ôm ba lô, bước chậm rãi từ cuối phố tới.
Khuôn mặt cậu ta hơi tái nhợt, hốc mắt đỏ hoe, cảm xúc khá tệ.
Trình Giản Ninh tính tình thẳng thắn, không để ý kỹ chi tiết nhỏ, chỉ thở phào nhẹ nhõm rồi sải bước tới đón: "Tống Nam Tinh, bạn không sao chứ? Bạn đi đâu vậy? Bọn mình tìm bạn mãi không thấy, hù mình sợ chết khiếp!"
Tống Nam Tinh đến gần, thấy vẻ lo lắng trên mặt hai người, do dự một lát vẫn quyết định không giấu giếm: "Con quái vật trong sương mù nhắm vào tôi."
Trình Giản Ninh giật mình, dây dữ liệu sợ đến mức xoắn chặt, dò xét cậu từ trên xuống dưới: "Vậy bạn có bị thương không? Con quái vật kia đâu?"
Tống Nam Tinh lắc đầu: "Tôi không sao, đã giải quyết xong rồi. Xem như trong họa có phúc đi... Tôi tìm thấy di thể của mẹ mình, cũng học được cách sử dụng năng lực của bản thân."
Nghe đến chữ "di thể", Trình Giản Ninh lúng túng, mặt nhăn nhó, muốn an ủi mà không biết nên nói gì.
Ngược lại, Tống Nam Tinh thoải mái nói: "Tôi không sao, tôi dự định mang mẹ về Đồng Thành an táng."
Trình Giản Ninh chỉ biết khô khốc nói: "Chia buồn cùng cậu", Chu Huyền vỗ vỗ bả vai Tống Nam Tinh, nói: "Về trước đã."
Ba người cùng nhau trở về nhà trọ.
Chu Huyền đi sau cùng, vô thức quay đầu lại, trong lòng có cảm giác bất an mơ hồ. Hình như sâu trong lớp sương mù có một bóng đen ẩn nấp. Sáu con mắt trên trán anh ta mở ra, đồng tử đỏ thẫm khóa chặt vào nơi sâu trong màn sương trắng.
Trong làn sương mờ mịt, lờ mờ có ánh u lam chớp động.
Anh ta muốn nhìn rõ hơn, đôi mắt đột nhiên nhói đau dữ dội. Anh ta lập tức nhắm nghiền mắt lại, không dám nhìn thêm.
*
Sương mù không tan đi như dự đoán.
Ba người quay về nhà trọ, hội họp với những người còn lại rồi mở một cuộc họp nhỏ. Bọn họ quyết định ở nhà trọ chờ sương tan rồi sẽ ra ngoài thăm dò tình hình.
Nhưng lớp sương loãng dần không tiếp tục tan biến. Ngược lại, ở lối vào thị trấn, một kiến trúc màu đen xuất hiện trên mặt đất.
Nhận được tin báo, nhóm Tống Nam Tinh vội vã chạy đến cổng trấn, nhìn thấy một tòa kiến trúc cổ kính sừng sững trước mắt.
Vô số tảng đá đen xếp chồng lên nhau, dựng thành hai tòa pháo đài hùng vĩ. Phía trên pháo đài là đỉnh nhọn bốn góc vươn thẳng lên trời, ở giữa là một cánh cổng khổng lồ đóng chặt. Toàn bộ kiến trúc mang đậm phong cách Gothic, toát ra hơi thở cổ xưa, uy nghiêm và nguy hiểm.
Sau cánh cổng đá cao chót vót không thể đo đạc, lớp sương trắng cuộn trào, thi thoảng vang lên tiếng thì thầm quái dị cùng tiếng gào thảm thiết khó có thể diễn tả bằng lời.
Tất cả mọi người bị tòa kiến trúc cổ xưa đột ngột mọc lên làm chấn động.
Tống Nam Tinh đứng trong đám đông, ngước nhìn lên, lông mày cau chặt nghi hoặc. Cậu cảm thấy tòa kiến trúc màu đen trước mắt có gì đó khác biệt so với kiến trúc đen từng gặp khi điều tra ngoài hoang dã.
Nếu như trước kia chỉ giống ảo ảnh phù du, thì tòa tháp này đã biến thành công trình thật sự.
Cả tòa kiến trúc này gắn chặt với thị trấn An Kim, Tống Nam Tinh có cảm giác như hai bên đang dần hòa làm một.
Trong lòng cậu dâng lên dự cảm bất an, lập tức ra hiệu cho mọi người: "Lùi lại, đừng đứng đó nhìn chằm chằm, tôi cảm thấy có gì đó không ổn."
Nghe vậy, mọi người nhanh chóng rút lui, tránh xa khu vực tập trung đông người.
Lý Hạo trầm ngâm, thu lại ánh mắt, nghiêm túc nói: "Tôi biết Melthas có thể xuất hiện trong sương mù, nhưng chưa từng thấy nó gần và thực đến mức này..."
Chu Huyền gật đầu, nói ra câu mà Lý Hạo không dám nói hết: "Kiến trúc này, có vẻ không còn là hình chiếu ảo nữa."
Theo số tài liệu ít ỏi có được, phần lớn Melthas chỉ là một ảo ảnh giống như hải thị thận lâu, có thể thấy chứ không thể chạm vào. Tất nhiên, trong một số điều kiện thời tiết đặc biệt, hình chiếu Melthas sẽ tồn tại ở trạng thái lửng lơ giữa thực và ảo. Đã từng có những kẻ xui xẻo, hoặc những kẻ đánh cược liều lĩnh, chủ động bước vào Melthas, cơ mà chỉ là thiểu số.
Nhưng lúc này đây, ngoại lệ dường như đã trở thành quy luật.
Khi tám người đang nhỏ giọng bàn luận, phía trước bỗng xôn xao hẳn lên – đã có kẻ thử bước vào Melthas.
Một số người may mắn được đồng đội kịp thời giữ lại, một số người độc lai độc vãng thừa dịp không ai chú ý, đã tiến đến dưới cánh cửa đá khổng lồ.
Cánh cửa ấy trông nặng tựa nghìn cân, vậy mà chỉ đẩy nhẹ một cái liền mở ra.
Vài bóng người lần lượt biến mất sau cánh cửa. Cánh cửa đá cổ xưa hé một khe hở, như thể mời gọi.
"Mấy người đó, cảm xúc không bình thường." Tống Nam Tinh nói.
Cậu thấy sắc mặt của vài người bước vào đều đỏ bừng, ánh mắt rực sáng như thể nhìn thấy thứ gì đó không thể cưỡng lại.
Đám người ở lối vào cũng nhanh chóng nhận ra điều này. Có người lùi lại, cũng có người không những không rời đi mà càng thêm cuồng nhiệt lao về phía cánh cửa, miệng lẩm bẩm không ngừng.
Tống Nam Tinh lờ mờ nghe được vài từ "Thần linh", "Vĩnh sinh".
Cơn gió thổi ra từ trong khe cửa đá, cậu ngửi thấy mùi của cái chết.
Tống Nam Tinh l**m đôi môi khô khốc, hỏi Thẩm Độ trong vòng thần kinh: "Truyền thuyết là thật sao? Melthas thực sự là thành phố do các Cựu Thần cai trị?"
Không biết Thẩm Độ đang ẩn thân ở đâu, anh trả lời rất nhanh.
Giọng anh nghe xa xăm hơn bình thường, mang theo âm vang: "Một phần là thật. Theo cách nói của loài người các em, Melthas từng là thành phố của các cựu Thần. Nhưng nó quá cổ xưa, thấm đẫm hơi thở thần linh, bản thân nó cũng là một trong những cựu Thần."
"Nó đang sống."
••••••••
Lời tác giả:
Tinh Tinh: Melthas là gì?
Thầy Thẩm: Một khu chung cư cũ nát.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.