Nguyễn Mai nhắm mắt lại, vẻ mặt yên bình.
Tống Nam Tinh dịu dàng nâng đầu bà lên, lẩm bẩm: "Chắc chắn mẹ không muốn ở lại đây, con đưa mẹ về Đồng Thành nhé."
Nguyễn Mai không đáp lại, Tống Nam Tinh mở ba lô, để rối gỗ và bạch tuộc nhỏ chui ra.
Trong ba lô chỉ còn lại thỏ bông ngồi yên bên trong.
Không biết có phải ảo giác hay không, Tống Nam Tinh cảm thấy đôi mắt của cô bé đỏ hơn bình thường, như một hồ nước tích đầy bi thương.
Tống Nam Tinh đặt đầu Nguyễn Mai một bên, nhẹ giọng nói: "Em ở bên mẹ nhé, chúng ta đưa mẹ về an táng."
Thỏ bông lần này không phủ nhận mình là Tiểu Nguyệt Lượng. Cô bé dùng đôi chân ngắn ôm lấy đầu Nguyễn Mai, áp má vào nhẹ nhàng cọ sát.
Tống Nam Tinh cẩn thận ôm chặt ba lô vào lòng, nhìn xuống rối gỗ và bạch tuộc nhỏ im lặng bên chân, hỏi chúng: "Hai đứa biết đường về không?"
Bốn phía là sương mù dày đặc vô tận, Tống Nam t*nh h**n toàn không phân biệt được phương hướng, chỉ đành nhờ Thẩm Độ.
Bạch tuộc nhỏ hăng hái vẫy vẫy xúc tu, đang muốn dẫn đường cho Tống Nam Tinh thì trong màn sương có một xúc tu màu đen vươn ra. Hoa văn xanh lam như ẩn như hiện giữa làn sương, đẹp đến lạ lùng.
Xúc tu thô to cẩn thận vươn đến dưới chân Tống Nam Tinh, đầu xúc tu nhẹ nhàng cuộn quanh cổ chân cậu, ra hiệu cho cậu bước lên.
Tống Nam Tinh nhìn chằm chằm vào nó một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-ta-than-gia-dang-nhan-loai/2859795/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.