Đảo mắt một vòng quanh căn nhà, Tống Nam Tinh không tìm thấy gì, cảm giác bị theo dõi cũng biến mất.
Cậu khẽ nhíu mày, không chần chừ thêm nữa, sửa sang lại balo rồi nhanh chóng rời đi.
Tiểu Nguyệt Lượng thò đầu ra khỏi balo leo núi, rướn người lên vai cậu nhìn quanh. Tống Nam Tinh véo đôi tai dài của cô bé, hạ giọng hỏi: "Em cũng cảm nhận được đúng không?"
Tiểu Nguyệt Lượng nghiêng đầu, lặng lẽ gật đầu.
Cơ mà cảm giác này hơi lạ, không cảm thấy nguy hiểm, vừa quen thuộc vừa xa lạ. Cô bé quay đầu nhìn quanh, muốn xác nhận điều gì đó, nhưng không thể khóa chặt được mối nghi. Sau một lúc lâu do dự, cô bé rụt vào trong balo.
Hành trình quay về khá suôn sẻ.
Sau khi rời khỏi khu phong tỏa, Tống Nam Tinh đi lấy xe, phát hiện chiếc xe cứu hộ mà cậu đỗ bên ngoài khu vực phong tỏa đã biến mất. Trên mặt đất xuất hiện rất nhiều vết bánh xe, trông như có người khác đã đến sau khi cậu rời đi.
Tống Nam Tinh đoán có lẽ là người của Trung Tâm Tiếp Nhận phát hiện ra chiếc xe cứu hộ bị bỏ lại, nên tiện tay lái đi luôn.
Không còn phương tiện di chuyển, cậu đành tiếp tục đi bộ. Vì vậy thời gian rời khỏi vùng sương mù muộn hơn dự tính khá nhiều. Đến khi cậu nhìn thấy ánh đèn đường bên ngoài khu vực sương mù, trời đã gần về sáng.
Điện thoại khôi phục tín hiệu, màn hình hiển thị hàng loạt cuộc gọi nhỡ và tin nhắn mới.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-ta-than-gia-dang-nhan-loai/2859805/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.