Tống Nam Tinh dùng chút lực kéo xúc tu, cố gắng lôi bạn trai trốn dưới gầm giường ra ngoài: "Thẩm Độ?"
Xúc tu bị tóm hoảng loạn vặn vẹo, phần đuôi quấn chặt lấy cẳng tay cậu, những giác hút căng thẳng căng ra rồi thu lại đầy căng thẳng, lộ vẻ lo lắng chột dạ rõ rệt.
Tống Nam Tinh lâu lắm rồi mới nghe thấy tiếng thì thầm khe khẽ.
"Làm sao bây giờ?"
"Bị thấy rồi."
"Không thể nhìn."
"Sẽ bị ghét."
Tống Nam Tinh toát ra một đống dấu chấm hỏi.
Không hiểu Thẩm Độ chột dạ cái gì, cậu đành đi chân trần xuống giường, ngồi xổm bên cạnh, nghiêng người nhìn xuống gầm giường.
Những xúc tu đen tuyền hoảng hốt tràn lên bịt kín khe hở bên dưới giường, không cho Tống Nam Tinh nhìn.
Tống Nam Tinh: "..."
Trong đầu chợt lóe lên vô số suy đoán, cậu chần chờ hỏi: "Anh trốn cái gì?"
Bị hủy dung? Hay biến thành hình dạng kỳ quái nào đó?
Tống Nam Tinh chuẩn bị tâm lý một phen, giọng nói dịu lại, nhẹ nhàng dỗ dành: "Anh ra đây cho em xem nào, dù có thành thế nào cũng không sao cả. Nếu có khó khăn, chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ cách."
Những xúc tu có chút dao động, bắt đầu nhúc nhích.
"Thật không?"
"Đàn ông ai cũng giỏi nói lời ngon ngọt."
"Nhìn thấy thật sẽ không thích nữa."
"Nhưng rất nhớ Tinh Tinh..."
Tống Nam Tinh nghe đám xúc tu thì thầm, v**t v* xúc tu lành lạnh đang quấn trên cánh tay mình, sau đó đặt một nụ hôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-ta-than-gia-dang-nhan-loai/2859806/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.