Cảnh tượng này đừng nói Trình Giản Ninh, bản thân Tống Nam Tinh cũng choáng không kém.
Thẩm Độ vẫn đang ngủ say, các xúc tu đầy rẫy trên mặt đất di chuyển không theo quy luật, có vài cái cảm nhận được hơi thở của Tống Nam Tinh, tự động bò lại gần cậu, quấn quanh mắt cá chân cậu.
Tống Nam Tinh phát hiện tính cảnh giác của Thẩm Độ giảm đi rất nhiều, cậu và Trình Giản Ninh đi ra đi vào mà không làm anh tỉnh giấc, không biết có phải vì trạng thái bán người ảnh hưởng hay không.
Nghĩ một lúc, Tống Nam Tinh quyết định không gọi Thẩm Độ dậy. Trạng thái của Thẩm Độ cực kỳ bất ổn, gọi anh dậy lúc này không biết sẽ gây ra hậu quả gì. Cậu nhẹ nhàng đẩy những xúc tu đang bò quanh ra, lùi khỏi phòng tắm, nhìn Trình Giản Ninh hoảng sợ đầy mặt muốn nói lại thôi.
Trình Giản Ninh bị nghẹn, muốn nói nhưng không biết bắt đầu từ đâu, không nói thì khó chịu, ngũ quan nhăn thành một cục, trông rất buồn cười.
Cuối cùng, sau một lúc lâu tổ chức ngôn ngữ, hắn ấp úng hỏi: "Thẩm Độ bị như vậy bao lâu rồi? Có... có cần đưa anh ấy đến trung tâm y tế không?"
Tống Nam Tinh ngập ngừng một chút, không biết nên giải thích thế nào cho hắn hiểu: "Thời gian chắc chưa lâu, trung tâm y tế không trị được tình trạng của anh ấy... Chúng ta đợi anh ấy ngủ dậy rồi tính sau."
Trình Giản Ninh ngây ngẩn gật đầu: "À ừ ừ."
Hắn vô thức đi đến tủ lạnh tìm đồ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-ta-than-gia-dang-nhan-loai/2859807/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.