🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Hai người đến nhà của Tông Thiên Nguyên trước, tìm đến theo địa chỉ nhấn chuông một hồi lâu nhưng không có ai trả lời.

 

Trình Giản Ninh lo lắng lẩm bẩm: "Điện thoại không nghe, nhà cũng không có ai, chẳng lẽ đã gặp chuyện?"

 

Tống Nam Tinh cũng có cùng suy nghĩ. Tông Thiên Nguyên là phó đội trưởng của tổ chấp hành, năng lực và kinh nghiệm đều không tệ. Trước đó khi Sở Yên gặp chuyện, hắn dẫn đội xâm nhập khu vực phong tỏa tìm kiếm mà vẫn có thể rút lui an toàn, theo lý mà nói không dễ gặp chuyện ngoài ý muốn.

 

Thế nhưng mất liên lạc cũng đáng ngờ thật.

 

"Hỏi mấy người Lý Hạo chưa?"

 

"Hỏi rồi." Trình Giản Ninh nói: "Mọi người đều không rõ tung tích của đội phó Tông. Lý Hạo là người có quan hệ thân thiết nhất với anh ấy, nhưng mình nhắn tin mãi mà anh ấy chưa trả lời."

 

Cậu lầm bầm một lúc, nói: "Mình đến trung tâm tiếp nhận hỏi Lý Hạo xem sao. Dù anh ấy không biết thì cũng có thể thăm dò một số tin tức khác. Có khi đội phó Tông được phái đi làm nhiệm vụ nên mới mất liên lạc."

 

Điều này không phải là không thể. Tuy Trung Tâm Tiếp Nhận vừa trải qua một đợt thay máu nhân sự, nhưng chức vụ của Tông Thiên Nguyên vẫn còn nguyên.

 

Tống Nam Tinh suy tư một lát, nói: "Vậy chúng ta chia ra hành động, bạn đến trung tâm tiếp nhận tìm hiểu thông tin, tôi đi xem nhà. Tối nay gặp nhau ở nhà bạn."

 

Trình Giản Ninh muốn đi xem nhà cùng trước rồi mới đến trung tâm tiếp nhận, Tống Nam Tinh nói đừng lãng phí thời gian, thế nên hắn không cố chấp, đưa số điện thoại của môi giới cho cậu rồi tự mình đến Trung Tâm Tiếp Nhận.

 

Tống Nam Tinh gọi điện cho bên môi giới, trình bày yêu cầu của mình.

 

Yêu cầu quan trọng nhất là nhà phải có bồn tắm lớn hoặc hồ bơi, diện tích rộng rãi, an ninh và tính bảo mật tốt, giá cả không thành vấn đề.

 

Bên môi giới làm việc rất chuyên nghiệp, sau khi kết bạn WeChat, rất nhanh đã gửi cho cậu ba căn nhà phù hợp.

 

Tống Nam Tinh lập tức để mắt đến căn biệt thự có hồ bơi trong nhà ở cuối danh sách. Vị trí biệt thự cũng rất tốt, nằm trong khu nhà giàu nổi tiếng ở nội thành. Cậu đoán giá cả không hề rẻ, nhìn số tiền tiết kiệm trong tài khoản, cậu nhịn đau nói với môi giới rằng mình muốn xem căn này.

 

Môi giới trực tiếp gọi điện giải thích: "Căn nhà này thực sự rất đẹp, tuy nhiên trước đó không lâu chủ nhà gặp ô nhiễm tinh thần, gia đình ba người một chết hai bị thương. Hiện tại chủ nhà không dám ở nữa, cũng không ai muốn mua, nên họ ký gửi bên tôi để cho thuê, giá thuê không cao. Nếu anh không ngại nhà bị ma ám, tôi sẽ dẫn anh đi xem."

 

Tống Nam Tinh nghĩ bụng nhà cậu đang nuôi tà thần kìa, nhà ma thì tính là gì? Thế là cậu hẹn thời gian gặp mặt với môi giới.

 

Hai người hẹn nhau tại cổng khu biệt thự. Khi đi vào, Tống Nam Tinh có cảm giác nơi này trông rất quen. Đến trước cửa căn biệt thự, cậu mới nhận ra đây chính là nhà của mẹ và cha dượng Hứa Lai.

 

Lần trước cậu đến đây cùng Chu Huyền vào ban đêm để điều tra tình hình gia đình Hứa Lai, tiếc là chậm một bước. Sau này cậu nghe nói mẹ của Hứa Lai bị ô nhiễm tinh thần, đột nhiên phát điên, cầm dao rượt chém chồng và con gái.

 

Sau sự việc, cả gia đình đều bị đưa vào trung tâm sức khỏe tinh thần. Cậu không quan tâm đến diễn biến sau đó, không ngờ bây giờ cơ duyên xảo hợp biết được chuyện này.

 

Tống Nam Tinh thuận miệng hỏi: "Trong ba người ai là người chết?"

 

"Người chết là ông bố." Môi giới hơi cảm thán, dù sao cũng là chuyện nhà người khác nên không mang nhiều cảm xúc: "Nghe nói bà mẹ phát điên, giết chồng mình ngay tại chỗ. May mắn là cảnh sát đến kịp lúc cứu được cô con gái. Chính bà mẹ đã ủy thác căn nhà này cho chúng tôi cho thuê, bà ấy hiện vẫn đang ở trong trung tâm y tế."

 

Vừa nói chuyện, môi giới vừa mở khóa mật mã. Hai người đi khắp biệt thự kiểm tra. Tống Nam Tinh đặc biệt hài lòng với hồ bơi ngoài sân sau tầng một, lập tức ký hợp đồng và thanh toán tại chỗ.

 

Hoàn tất thủ tục bàn giao, môi giới rời đi trước. Tống Nam Tinh dọn dẹp bụi bặm trong nhà, đặt hàng mua một số vật dụng cần thiết, sau đó trở về tìm Thẩm Độ.

 

Hiện tại hình dạng của Thẩm Độ không tiện ra ngoài, tốt nhất là đợi đến tối rồi tự lái xe qua.

 

Tống Nam Tinh rời khỏi khu biệt thự, đứng đón taxi tiện thể nhắn tin cho Trình Giản Ninh rằng mình đã tìm được nhà.

 

Taxi đến rất mau. Cậu lên xe, nhắm mắt nghỉ ngơi, trong đầu tính toán xem còn cần mua thêm gì nữa, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.

 

Cậu lặng lẽ mở mắt, quan sát cảnh vật bên ngoài. Đây không phải đường cậu thường đi đến nhà Trình Giản Ninh.

 

"Tài xế, đường này không giống với đường tôi thường đi thì phải?" Tống Nam Tinh giữ cảnh giác, nhìn tài xế qua gương chiếu hậu như thể chỉ đang thắc mắc về tuyến đường được chọn.

 

Tài xế là một phụ nữ trung niên với vẻ ngoài không có đặc điểm gì nổi bật. Nghe thấy cậu hỏi, cô liếc cậu một cái qua gương chiếu hậu, sau đó tấp xe vào một con hẻm hẻo lánh bên đường.

 

Hành động này chứng tỏ không phải đi đường tắt, rõ ràng có mục đích khác.

 

Ánh mắt Tống Nam Tinh hơi trầm xuống, án binh bất động.

 

Nhận ra sự cảnh giác của cậu, Ấn Tô thở dài, bước xuống từ ghế lái, kéo cửa ghế sau ra, khom người đưa tay ra tự giới thiệu: "Tôi là Ấn Tô, trợ lý của viện trưởng Viện Nghiên Cứu Trung Ương, Chung Cầm. Lần này đến đưa thư cho cậu theo lệnh viện trưởng."

 

"Gặp cậu với bộ dạng này cũng là bất đắc dĩ." Cô khẽ nhếch môi, nói đùa một câu: "Không phải cướp đâu, đừng căng thẳng."

 

Tống Nam Tinh không đáp lại, lặng lẽ quan sát cô, cân nhắc thật giả trong lời nói.

 

Ấn Tô biết ngay cậu là người thận trọng, không dễ dàng tin tưởng người khác, bèn rút tay về, lùi lại một bước: "Nơi này không tiện nói chuyện, có thể mời cậu đi chỗ khác trò chuyện không?"

 

Cô vỗ nhẹ lên bộ trang phục ôm sát cơ thể, để cậu xác nhận rằng mình không mang theo vũ khí: "Tôi không có vũ khí trên người."

 

Hiện tại Tống Nam Tinh đã có thể kiểm soát năng lực của mình thuần thục, không quá lo lắng cô sẽ ra tay. Nghe vậy, cậu xuống xe, nhanh chóng suy tính lý do viện trưởng Viện Nghiên Cứu Trung Ương tìm đến mình.

 

Hơn nữa, người của Viện Nghiên Cứu Trung Ương vẫn luôn ở Trung Tâm Tiếp Nhận, nếu họ đã biết cậu quay về, không lý nào phải mất công tìm đến tận nơi như vậy.

 

Sau khi bị phát hiện thân phận, Ấn Tô không tiếp tục che giấu. Giọng nói nghe có vẻ rất trẻ, chỉ khoảng hai mươi tuổi, khuôn mặt lại không khớp với độ tuổi thực, đã hóa trang bằng kỹ thuật đặc biệt. Điều này chứng tỏ cô không muốn ai biết mình có mặt ở Đồng Thành.

 

Hai người đi bộ đến cuối con phố, lợi dụng bóng tối nơi góc quẹo để ẩn mình.

 

Đứng đối diện với Ấn Tô, Tống Nam Tinh đặt câu hỏi đầu tiên: "Cô và đám người ở trung tâm tiếp nhận không thuộc cùng một phe?"

 

Sở Yên từng đề cập đến việc Viện Nghiên Cứu Trung Ương chia bè kéo phái. Từ đó suy ra lý do Ấn Tô phải hóa trang. Cậu chủ động lên tiếng: "Viện trưởng Chung bất hòa với đám người ở trung tâm tiếp nhận?"

 

Thực ra, điều cậu muốn hỏi là đám người ở Trung Tâm Tiếp Nhận ủng hộ phái Tạo Thần phải không.

 

Cuộc tranh chấp giữa phái Tạo Thần và phái Nhân Loại Học vốn chỉ lưu truyền trong giới cấp cao của chín thành phố lớn. Về lý mà nói, cậu chỉ là người dị năng bình thường của Trung Tâm Tiếp Nhận, không thể biết chuyện này. Vì thế Tống Nam Tinh đã khéo léo đổi cách hỏi.

 

Mục đích chuyến đi lần này của Ấn Tô là lôi kéo và kết thân với Tống Nam Tinh, nên cô dứt khoát nói thẳng: "Thầy tôi là người ủng hộ phái Nhân Loại Học. Những năm qua, phái Tạo Thần luôn bị thầy tôi đè ép, nên không thể phát triển thế lực quá lớn."

 

Trong lúc nói, cô chú ý đến sắc mặt Tống Nam Tinh. Nghe hai chữ "Tạo Thần" và "Nhân Loại Học" cậu không hề tỏ ra ngạc nhiên, chứng tỏ không cần phí thời gian giải thích.

 

Cô đi thẳng vào vấn đề, kể về việc không lâu trước đó Tống Thành đã chủ động tìm đến, đề xuất hợp tác "Kế hoạch Tạo Thần," và chín thành phố lớn đã bắt đầu bỏ phiếu về dự án này.

 

"Thầy tôi rất quan tâm đến vụ án Dê Đen năm xưa. Thầy đoán rằng mục tiêu của Tống Thành là cậu, nên bảo tôi đến Đồng Thành gặp cậu một lần. Có lẽ chúng ta có thể hợp tác."

 

Ấn Tô lấy ra một phong thư đưa cho Tống Nam Tinh.

 

Phong thư dày cộm. Cậu mở ra, phát hiện bên trong là một tập tài liệu giải mã vụ án Dê Đen. Tận trang cuối cùng mới là thư của Chung Cầm.

 

Tống Nam Tinh đọc kỹ từng chữ, các vấn đề chưa có lời giải giờ đã sáng tỏ.

 

Ví dụ như trong ghi chép của Sở Yên chỉ mơ hồ đề cập đến nghiên cứu của giáo sư Ngụy, nói rằng nghi thức mà Tống Thành chuẩn bị năm xưa là nghi thức triệu hồi tà thần. Tài liệu của Chung Cầm lại chỉ rõ tà thần mà nghi thức triệu hồi là một phân thân của Mẹ Dê Đen – Shaniya.

 

Shaniya là một vị thần tối cao trong truyền thuyết, mệnh danh Mẹ Đại Địa, chủ quản quyền năng sinh sản.

 

Tương truyền bà có sừng trên trán, móng guốc như dê, cơ thể kết hợp từ vô số khối thịt không ngừng co giật và những con mắt gắn khắp cơ thể. Vì những con mắt này có đồng tử ngang như dê, và một trong những tộc thuộc hạ của bà có hình dáng loài dê đen, nên bà được gọi là "Mẹ Dê Đen".

 

Người ta đồn rằng, những vị thần trong vũ trụ thuở sơ khai đều được sinh ra từ vị mẫu thần tối cao này.

 

Một vị thần chí cao như vậy, dĩ nhiên Tống Thành không dám trực tiếp cướp đoạt quyền năng của bà. Nhưng nếu chỉ là một phân thân thì hoàn toàn có thể nhắm đến.

 

Và thực tế, ông ta đã thành công.

 

Trong thư, Chung Cầm thẳng thắn viết: "Vụ án Dê Đen năm đó được kết luận là nghi thức thất bại. Nhưng sau nhiều năm nghiên cứu giải mã tài liệu liên quan, cộng thêm tình trạng hiện tại của cậu, tôi nghi ngờ rằng nghi thức triệu hồi của Tống Thành thực ra đã thành công. Chỉ là vì lý do nào đó, họ không thể cướp đoạt thần lực của phân thân theo kế hoạch, luồng sức mạnh ấy được chuyển sang cậu. Cậu là người sống sót duy nhất sau nghi thức đó, cặp sừng trên trán cậu chính là bằng chứng."

 

Tống Nam Tinh sờ cặp sừng trên trán. Có lẽ nhờ vào chế độ dinh dưỡng đặc biệt của Thẩm Độ, hai chiếc sừng nhỏ lớn thêm một chút. Chỉ là đến giờ vẫn chưa thể nhìn ra chúng thuộc về loài sinh vật nào. Tống Nam Tinh từng tìm kiếm hình ảnh các loài động vật để so sánh và xác định, nhưng do sừng vẫn chưa phát triển hoàn toàn, trông chúng đều na ná mỗi loài mà cậu xem qua.

 

Nếu nói là sừng dê thì cũng có phần tương đồng.

 

Cậu mím môi, cất lá thư rồi nhìn về phía Ấn Tô: "Viện trưởng Chung muốn tôi làm gì?"

 

Ấn Tô đáp: "Thầy không giao nhiệm vụ cụ thể cho tôi. Kẻ thù chung của chúng ta là Tống Thành, chỉ cần khiến mục đích của ông ta thất bại là chiến thắng. Nếu cậu đã có kế hoạch đối phó Tống Thành, chúng tôi sẽ tận lực hỗ trợ. Nếu cậu chưa có, chúng tôi có thể giúp cậu lập kế hoạch. Quyền chủ động nằm trong tay cậu."

 

"Nhưng không phải chín thành phố lớn đã bắt đầu bỏ phiếu rồi sao? Nếu kế hoạch tạo thần được khởi động, Tống Thành sẽ liên kết lợi ích với nhiều bên, chỉ dựa vào một mình viện trưởng Chung có thể xoay chuyển cục diện không?"

 

Ấn Tô kiêu ngạo mỉm cười: "Trước khi tôi đến đây, thầy đã nói rằng, cậu chính là lá bài tốt nhất. Nếu cậu đồng ý hợp tác, thầy có đủ tự tin để xoay chuyển tình thế."

 

Tống Nam Tinh cụp mắt, khóe môi khẽ nhếch thành nụ cười không rõ ý tứ: "Viện trưởng Chung không lo tôi sẽ trở thành một Tống Thành khác sao?"

 

Chung Cầm và Ấn Tô đều rất thẳng thắn, không hề che giấu mục đích của mình.

 

Tuy hai người họ bàn về chuyện đối phó Tống Thành, nhưng việc Chung Cầm trực tiếp đề cập đến sức mạnh của phân thân Shaniya nằm trên người Tống Nam Tinh, chứng tỏ bà gần như chắc chắn rằng tương lai Tống Nam Tinh có khả năng trở thành thần.

 

Con người và tà thần, vốn là hai chủng loài hoàn toàn khác biệt.

 

Nếu Chung Cầm không tin tưởng Tống Thành, chẳng lẽ bà yên tâm về cậu?

 

Ấn Tô nói: "Thầy đã lưu trữ tất cả tư liệu về cậu từ nhỏ đến lớn." Cô dịu xuống một chút: "Sau khi đến Đồng Thành, tôi đã tìm hiểu về những chuyện cậu từng làm."

 

"Thầy từng nói, nền văn minh nhân loại chỉ có thể dựa vào chính con người. Dù thần minh có tồn tại hay không, họ chỉ cần ngồi yên trên bệ thờ là đủ. Chỉ cần cậu không mang ác ý với nhân loại, dù trước đại thảm họa cậu lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, chúng tôi cũng sẽ không đối địch với cậu."

 

Cô vén lọn tóc bị gió thổi tung ra sau tai, mỉm cười: "Tất nhiên, nếu cậu sẵn lòng cùng chung tay kéo dài nền văn minh nhân loại, đó sẽ là kết quả hoàn mỹ nhất."

 

Nghe vậy, ánh mắt cảnh giác của Tống Nam Tinh dịu đi nhiều. Cậu chân thành nói: "Tôi cần suy nghĩ thêm rồi sẽ trả lời cô."

 

Ấn Tô tỏ ý hiểu, để lại thông tin liên lạc cho cậu: "Nếu cần giúp đỡ, cậu có thể liên hệ tôi bất cứ lúc nào. Dù tôi đến đây một mình, nhưng hậu phương mà thầy sắp xếp chắc cũng sắp tới rồi."

 

Nghĩ đến cục diện hỗn loạn của Trung Tâm Tiếp Nhận, Tống Nam Tinh không từ chối: "Được."

 

••••••••

 

Lời tác giả:

 

PS: Thiết lập về "Mẹ Dê Đen" trong truyện tham khảo một phần từ Cthulhu Mythos, một số chi tiết được sáng tạo thêm để phù hợp với cốt truyện.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.