🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Bên trong phòng thí nghiệm là hành lang trắng kéo dài bốn phương tám hướng, các lối đi giữa các phòng thí nghiệm được đánh số một cách lộn xộn. Muốn mở cửa cần phải qua xác thực kép bằng mống mắt và vân tay.

 

Nếu không quen thuộc nơi này, rất dễ bị lạc.

 

Hên là Tống Nam Tinh đã được Lý Hạo dẫn đến đây vài lần, ít nhất cũng biết các phòng thí nghiệm mà Lý Hạo thường lui tới. Cậu chậm rãi hồi tưởng lại lộ trình, dò dẫm tiến về phía trước.

 

Ngoài ý muốn là, khi cuối cùng cũng tìm thấy lối đi đúng, cậu phát hiện cửa vào vốn luôn đóng chặt nay mở toang, bên cạnh vương vãi vệt máu sẫm màu, trông như đã có chuyện xảy ra.

 

Tống Nam Tinh nhíu mày, sắc mặt trở nên nghiêm túc, nhẹ nhàng tiến đến gần, cẩn thận quan sát bên trong phòng thí nghiệm.

 

Cậu đã đến căn phòng này vài lần. Cây đại thụ được chuyển về từ công viên rừng vẫn sừng sững ở trung tâm, được bao bọc trong một lớp lồng kính hình trụ bằng kim loại và thủy tinh. Bên cạnh cây đại thụ là mấy trụ tròn lẻ loi có đường kính hơn một mét, cao gần ba mét. Bên trong trụ chứa chất lỏng trong suốt, phần lớn vẫn còn nguyên vẹn, có hai trụ bị vỡ, chất lỏng chảy ra khắp sàn, thấm ướt không ít thiết bị.

 

Các nhân viên nghiên cứu thì không thấy đâu.

 

Chắc chắn đã có chuyện xảy ra trong phòng thí nghiệm, nhưng kỳ lạ là điều này không hề ảnh hưởng đến công tác kiểm tra trên mặt đất.

 

Tống Nam Tinh suy nghĩ một lát, cảm thấy có gì đó không hợp lý. Phòng thí nghiệm là khu vực cốt lõi của Trung Tâm Tiếp Nhận, nếu nơi này gặp chuyện, các bộ phận khác không thể nào không có phản ứng.

 

Trừ phi... người trên mặt đất cố tình để mặc cho tình trạng này diễn ra.

 

Cậu lần theo những vệt máu lẻ tẻ trên mặt đất, đi qua hai ba hành lang khép kín, cho đến khi nghe thấy tiếng kêu cứu từ một lối đi phía trước.

 

Lối vào cần xác thực kép mới có thể mở, cậu không thể vào trong, chỉ có thể nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên trong.

 

Là một nhân viên nghiên cứu đang kêu cứu. Người này hình như đang cố gắng liên lạc với bên ngoài, nhưng không biết vì lý do gì, cuộc gọi liên tục không thực hiện được. Sau nhiều lần thử vô ích, người kia tuyệt vọng bật khóc nức nở.

 

"Cứu tôi với... Có ai không? Làm ơn cứu chúng tôi..."

 

Tiếng khóc tuyệt vọng vang vọng khắp hành lang. Tống Nam Tinh vừa định lên tiếng, thì từ phía sau bỗng vang lên một tiếng va chạm nặng nề, tiếp theo là chấn động truyền qua mặt đất, kéo theo tiếng hét thất thanh đầy sợ hãi.

 

Tiếng hét ấy rất ngắn ngủi, chẳng mấy chốc đã im bặt.

 

Tống Nam Tinh mím môi, tập trung lắng nghe... có âm thanh thứ gì đó đang nhai nuốt.

 

Ban đầu âm thanh ấy rất xa, rất khẽ, rồi dần dần rõ ràng hơn. Cứ như thể thứ đó đang tiến gần đến hành lang. Âm thanh nhai nuốt vang lên ngay sát bên tai.

 

Không đúng!

 

Âm thanh thực sự ở ngay phía sau cánh cửa khép kín.

 

Tống Nam Tinh phản ứng cực nhanh, lập tức lách mình vào một hành lang khác, đồng thời triển khai bàn cờ dưới chân. Gần như cùng lúc, một bóng đen bốn chi chạm đất phá tan cánh cửa kiên cố, thở hổn hển bò ra ngoài.

 

Tống Nam Tinh cuối cùng cũng thấy rõ đó là thứ gì.

 

Nó có thân hình con người, tứ chi giống loài vượn, hai chân sau dài hơn hai tay trước. Khi bò sát đất, móng vuốt sắc bén cắm sâu vào nền hành lang đặc biệt. Vì tư thế cúi thấp, cậu không nhìn rõ được gương mặt của nó. Nhưng từ chất lỏng ăn mòn nhỏ giọt trên sàn, cậu đoán dù có thấy thì có lẽ cũng chẳng phải là một gương mặt dễ coi.

 

Điều kỳ lạ nhất là, hình như nó không bị lĩnh vực của Tống Nam Tinh áp chế.

 

Từ khi thành thạo khả năng triển khai lĩnh vực, bất kỳ con quái vật nào bước vào phạm vi của cậu đều sẽ bị áp chế mạnh mẽ. Nhưng con này vẫn có thể di chuyển, chỉ là chậm đi rất nhiều.

 

Nó ngẩng đầu lên, phần đầu tách thành hai, để lộ một cái lưỡi dài mảnh ở đầu phình to ở cuối, phóng thẳng về phía cậu.

 

Tống Nam Tinh không hề nao núng, ném xúc xắc.

 

Xúc xắc đen xoay tròn rồi dừng lại, âm thanh uy nghiêm vang lên trong lĩnh vực: "Treo cổ."

 

Ngay khi âm thanh vang lên, cái lưỡi chưa kịp chạm đến Tống Nam Tinh bị một sợi dây vô hình siết chặt treo lơ lửng giữa không trung. Con quái vật rít lên một tiếng chói tai, giãy giụa dữ dội, cuối cùng bị kéo đứt đầu.

 

Nhưng dù bị như vậy, nó vẫn chưa chết hẳn. Cái đầu lăn lóc trên mặt đất nứt toác, lưỡi bên trong mềm oặt rơi xuống sàn, quờ quạng tìm kiếm xung quanh.

 

Phần thân bị tách rời đổ sang một bên, lảo đảo bò dậy, hai tay dò dẫm trên mặt đất, tìm lại cái đầu của mình. Khi nó di chuyển, từ chỗ cổ bị đứt lìa nhỏ giọt dịch ăn mòn màu xanh đen, tỏa ra mùi hôi thối kinh khủng.

 

Tống Nam Tinh ném tiếp xúc xắc, một ngọn lửa bùng lên, thiêu rụi con quái vật.

 

Thu hồi lĩnh vực của mình, Tống Nam Tinh bước qua khe hở do con quái vật đâm vỡ, đi vào trong phòng thí nghiệm. Nhân viên tìm cách cầu cứu khi nãy nằm ngửa trên mặt đất, gương mặt tái nhợt đông cứng vào khoảnh khắc chết kinh hoàng. Khoang bụng mổ phanh, nội tạng bị ăn sạch, chỉ còn lại vài mảnh vụn và vũng máu vương vãi khắp nơi.

 

Tống Nam Tinh tìm kiếm trên người nhân viên nhưng không thấy manh mối nào. Cậu thở dài, thì thầm một câu: "Yên nghỉ nhé", rồi xoay người rời đi.

 

Hành lang phòng thí nghiệm như một mê cung, một mình tìm kiếm thì quá khó khăn. Tống Nam Tinh thả Tiểu Nguyệt Lượng và con rối ra, bảo chúng hỗ trợ tìm kiếm.

 

Chia quân ra ba ngả rõ ràng tăng hiệu suất lên đáng kể. Cậu đi lòng vòng trong hành lang hơn một tiếng đồng hồ, tiêu diệt thêm hai con quái vật, đến khi nghe thấy giọng con rối vang lên trong vòng thần kinh: "Tinh Tinh, ở đây!"

 

Tống Nam Tinh men theo hướng dẫn của con rối, tìm thấy Lý Hạo.

 

Lý Hạo đang trốn trong một phòng thí nghiệm, vùng eo và bụng bị vết thương rách nghiêm trọng. Do mất máu quá nhiều, sắc mặt hắn ta trắng bệch. Thấy Tống Nam Tinh, cảnh giác trong mắt Lý Hạo dần vơi tan đi. Hắn ta gắng gượng hít một hơi, nói: "Tôi cứ tưởng lần này tiêu đời rồi."

 

Tống Nam Tinh lấy túi cấp cứu trong ba lô ra, giúp hắn ta xử lý vết thương: "Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Phòng thí nghiệm toàn là quái vật."

 

Lý Hạo l**m môi, đáp: "Là tôi thả ra."

 

Có lẽ vì vẻ mặt Tống Nam Tinh quá kinh ngạc, Lý Hạo đau đớn rít lên một hơi, gắt gỏng nói: "Đừng có nhìn tôi như vậy. Nếu có cách khác, tôi cũng chẳng muốn thả chúng ra đâu."

 

Hắn ta chê tốc độ xử lý vết thương của Tống Nam Tinh, cắn chặt một cuộn băng gạc tự mình xử lý. Cơn đau khiến cả khuôn mặt hắn ta méo mó. Nhanh chóng khử trùng, khâu lại, bôi thuốc và băng bó, Lý Hạo phun cuộn băng gạc trong miệng ra, nhổ một ngụm máu, rồi mới thở phì phò giải thích: "Tôi ở lại vì không nỡ bỏ rơi Trung Tâm Tiếp Nhận, cũng không muốn tâm huyết của đội trưởng Sở bị hủy hoại. Ai ngờ lại đen đủi như vậy, bị người của Viện Nghiên Cứu Trung Ương để mắt tới, ép tham gia thí nghiệm."

 

Nhắc đến thí nghiệm, khuôn mặt Lý Hạo càng thêm nhăn nhó vì căm phẫn: "Đám người ở Viện Nghiên Cứu Trung Ương đúng là một lũ khốn nạn. Chúng muốn nâng cao tiềm năng của người dị năng, nên bắt giữ thần quyến để làm thí nghiệm trên cơ thể sống. Chúng ngâm họ vào dung dịch ô nhiễm có nồng độ cao. Đợi đến khi cơ thể và tinh thần của họ vượt quá giới hạn chịu đựng, hoàn toàn sụp đổ, thì trích lấy một phần máu từ thi thể của họ. Bọn chúng nói phần máu này đã bùng cháy hết mức vào khoảnh khắc cận kề cái chết, không chỉ kháng ô nhiễm tinh thần mà còn kích phát toàn bộ tiềm năng. Sau khi tinh luyện, nó có thể dùng để chế tạo thuốc giúp người dị năng khai phá giới hạn."

 

"Nếu tôi sớm biết loại thuốc mới mà bọn chúng ép Tề Mộc và Đường Tu Xuyên tiêm vào chính là thứ quái quỷ này, dù có liều mạng tôi cũng không để họ tiêm nó vào người."

 

Nói xong, hắn ta đau đớn ôm lấy đầu.

 

Tống Nam Tinh chợt nhớ đến tin tức mà Trình Giản Ninh gửi cho cậu lúc rời khỏi khu vực phong tỏa. Trình Giản Ninh nói rằng khi đó, Trung Tâm Tiếp Nhận đã ép bọn họ tiêm loại thuốc mới nghiên cứu, may mà Tông Thiên Nguyên kịp thời đến ngăn cản.

 

"Không phải Trình Giản Ninh nói đội phó Tông đã chặn lại rồi sao?"

 

Lý Hạo nói: "Đó là lần đầu tiên. Sau đó đội phó Tông và cấp trên không đạt được thỏa thuận, nên anh ấy dẫn theo một số người rời khỏi Trung Tâm Tiếp Nhận. Khi đó, Tề Mộc và Đường Tu Xuyên không đi theo. Viện Nghiên Cứu Trung Ương nói rằng loại thuốc mới này không chỉ giúp khai phá tiềm năng, mà còn ổn định trạng thái tinh thần của người dị năng. Lúc ấy Tề Mộc và Đường Tu Xuyên đều gặp vấn đề do sử dụng năng lực quá mức, nên cuối cùng vẫn quyết định tiêm vào."

 

"Thế bây giờ họ..."

 

Nghĩ đến mấy con quái vật mà mình vừa tiêu diệt, cổ họng Tống Nam Tinh nghẹn lại.

 

"Xảy ra phản ứng bài xích, tình trạng của họ càng lúc càng tệ. Cuối cùng bị biến thành vật thí nghiệm lâm sàng của phòng thí nghiệm." Lý Hạo nghiến răng ken két.

 

Ban đầu vì chưa tin tưởng hắn ta, các nghiên cứu viên không để hắn ta tiếp xúc với các hạng mục thí nghiệm cốt lõi. Tới khi Tề Mộc và Đường Tu Xuyên tiêm thuốc, cơ thể họ nhanh chóng xuất hiện bất thường. Lý Hạo bí mật kiểm tra cho họ, phát hiện điểm đáng ngờ, vì vậy lập tức liên lạc với Tông Thiên Nguyên và bắt đầu ngầm điều tra.

 

Có lẽ do hành động không đủ cẩn trọng, hắn ta bị người của Viện Nghiên Cứu phát hiện. Chúng dùng tính mạng của Tề Mộc và Đường Tu Xuyên, uy h**p hắn ta tham gia vào tổ nghiên cứu, trực tiếp tiếp xúc với thí nghiệm cốt lõi.

 

Tận đến lúc đó, hắn ta mới biết loại thuốc mà Tề Mộc và Đường Tu Xuyên tiêm vào có nguồn gốc từ đâu.

 

"Người của Viện Nghiên Cứu Trung Ương nói rằng loại thuốc này đã trải qua nhiều lần thử nghiệm lâm sàng và cải tiến, vốn dĩ đã ổn định, không hiểu vì sao đột nhiên lại xuất hiện phản ứng đào thải. Họ không tìm ra nguyên nhân, chỉ có thể kiểm soát những người dị năng gặp tình trạng bất thường, cố gắng tìm hiểu lý do."

 

"Tính mạng của Tề Mộc và Đường Tu Xuyên nằm trong tay bọn họ, tôi không còn cách nào khác, đành vừa giả vờ thuận theo vừa tìm cách truyền tin ra ngoài."

 

Tống Nam Tinh khẽ động chân mày: "Anh biết tung tích của đội phó Tông phải không?"

 

Lý Hạo gật đầu, sắc mặt trầm xuống: "Tôi sợ liên lụy đến người khác, ban đầu chỉ tìm Tông Thiên Nguyên. Anh ấy dựa vào thông tin tôi tiết lộ để điều tra bí mật, phát hiện các thể thí nghiệm bị bắt đến đây không phải thần quyến, mà là người thức tỉnh năng lực nhưng không gia nhập tổ chức chính phủ."

 

Tống Nam Tinh nhớ Cảnh Nhiêu từng nói về việc Đồng Thành bắt đầu thanh tra rà soát thần quyến.

 

Nhu cầu thể thí nghiệm rất lớn, nhưng số lượng thần quyến trong thành phố không nhiều đến vậy. Kẻ lang thang ngoài hoang dã thì quỷ quyệt khó lường, vô cùng nguy hiểm, không dễ bắt giữ. Vậy nên, những người thức tỉnh bình thường sống an phận trong thành phố, không có chỗ dựa mới là mục tiêu dễ bắt.

 

Nếu ngay cả chính phủ Đồng Thành cũng phối hợp với phái Tạo Thần, e rằng mức độ xâm nhập của bọn chúng sâu hơn nhiều so với tưởng tượng.

 

"Chúng tôi vốn định truyền tin ra ngoài, thì đột nhiên đội phó Tông mất liên lạc. Tôi không còn cách nào khác ngoài án binh bất động, tiết lộ một phần thông tin cho Trình Giản Ninh. Không ngờ bọn họ giám sát tôi còn chặt chẽ hơn tôi tưởng, tin tức vừa gửi đi đã bị phát hiện. Tôi bị dồn vào đường cùng, chỉ có thể thả các thí nghiệm thể ra."

 

Vì tìm đường sống, hắn ta chỉ thả ra hai thể thí nghiệm, dự định tạo ra hỗn loạn để ít nhất một người hắn ta hoặc Trình Giản Ninh có thể trốn thoát.

 

Không ngờ sau khi Viện Nghiên Cứu Trung Ương biết chuyện, bọn chúng lại điên cuồng phong tỏa toàn bộ phòng thí nghiệm, không cho ai ra ngoài, thậm chí còn thả hết các thí nghiệm thể ra để tàn sát nhân viên.

 

Lý Hạo tham gia thí nghiệm, hiểu rõ tầm quan trọng của nó với Viện Nghiên Cứu. Hắn ta không thể hiểu nổi tại sao Viện Nghiên Cứu lại chọn cách thảm sát cả nhân viên của mình, chỉ có thể quy kết hành động này là điên rồ đến cực điểm.

 

Tống Nam Tinh nghe xong lại mơ hồ liên tưởng đến vài chuyện.

 

Ấn Tô từng nói với cậu rằng viện trợ sắp đến. Rất có thể là Chung Cầm không muốn để Trung Tâm Tiếp Nhận rơi vào tay phái Tạo Thần, nên đã cử người của mình đến.

 

Mà thí nghiệm của phái Tạo Thần tuyệt đối không thể lộ ra ngoài.

 

Bất luận thuốc có hiệu quả ra sao, một khi nguồn gốc và quá trình chế tạo của nó bị công khai, chắc chắn sẽ gây chấn động lớn, hoàn toàn bất lợi với phái Tạo Thần.

 

Vừa khéo phòng thí nghiệm xảy ra hỗn loạn, bọn chúng vừa không muốn để Trình Giản Ninh và Lý Hạo – hai kẻ biết quá nhiều – trốn thoát, vừa lợi dụng cơ hội thả hết thể thí nghiệm ra giết người diệt khẩu. Dù tổn thất lớn, nhưng sau đó chúng có thể bưng bít sự thật, thậm chí đổ hết mọi chuyện lên đầu Lý Hạo đã chết.

 

Tống Nam Tinh hít sâu một hơi, ổn định cảm xúc rồi hỏi: "Trình Giản Ninh cũng xuống đây, tôi đang tìm bạn ấy. Anh có thấy bạn ấy không?"

 

Lý Hạo lắc đầu: "Tôi lo trốn tránh đám thể thí nghiệm, chưa gặp cậu ấy."

 

Tống Nam Tinh đỡ hắn ta đi ra ngoài: "Vậy chúng ta đi tìm Tề Mộc và Đường Tu Xuyên trước. Trên đường có khi lại gặp Trình Giản Ninh."

 

Lý Hạo nuốt một nắm thuốc giảm đau, dẫn cậu đến phòng thí nghiệm Tề Mộc và Đường Tu Xuyên.

 

"Tôi sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên luôn tự tay chăm sóc hai người bọn họ. Đám thể thí nghiệm căm hận nhân viên nghiên cứu, thèm khát huyết nhục con người, chắc sẽ không động đến bọn họ."

 

Hai người đi qua bảy tám hành lang quanh co, băng qua vài thi thể, giết thêm ba thí nghiệm thể, cuối cùng cũng đến phòng thí nghiệm nơi Tề Mộc và Đường Tu Xuyên bị nhốt.

 

Vận khí của họ xem như không tệ. Khi đi ngang qua phòng thí nghiệm bên cạnh, họ phát hiện ba nhân viên đã chết trong đó. Đám thể thí nghiệm không chỉ giết sạch nhân viên nghiên cứu, mà còn đập nát toàn bộ khoang dưỡng sinh trong phòng. Những người dị năng bị phản ứng đào thải do tiêm thuốc nằm bên trong đều đã chết, không ai sống sót.

 

Lý Hạo vào kiểm tra, mắt đỏ bừng, suýt nữa tưởng rằng Tề Mộc và Đường Tu Xuyên cũng lành ít dữ nhiều. May là hai người được giam riêng, nên không bị thể thí nghiệm chú ý.

 

Lý Hạo lau mặt, rút cạn dung dịch trong khoang dinh dưỡng, đánh thức hai người đang ngủ say.

 

"Để giảm bớt phản ứng đào thải, bọn họ chỉ có thể ngủ đông trong khoang dinh dưỡng."

 

Khi Tề Mộc và Đường Tu Xuyên bị đánh thức, họ không biết chuyện đang xảy ra bên ngoài, mặt mũi hoang mang. Tống Nam Tinh chú ý thấy hai cánh tay của Tề Mộc đã hóa thành gỗ, cử động vô cùng cứng nhắc. Trong khi đó, một bên mặt Đường Tu Xuyên mọc vảy, tay trái đã biến thành móng vuốt.

 

Lý Hạo tóm tắt tình hình hiện tại, sau đó bốn người cùng rời đi để tìm Trình Giản Ninh đang mất tích.

 

Người tìm thấy Trình Giản Ninh là Tiểu Nguyệt Lượng.

 

Khi Tống Nam Tinh được Tiểu Nguyệt Lượng dẫn đến, cậu nhìn thấy Trình Giản Ninh yếu ớt ngồi bệt ở góc tường, nôn đến mức không còn gì để nôn. Cách đó không xa có hai thi thể khô quắt nằm trên mặt đất.

 

Nhìn thấy nhóm Tống Nam Tinh, hốc mắt Trình Giản Ninh đỏ lên muốn khóc: "Mình... Mình..."

 

Lời chưa nói hết đã vội quay đầu nôn tiếp, nôn đến mức ra dịch mật.

 

Tống Nam Tinh vội tìm một chai nước trong ba lô đưa cho hắn. Trình Giản Ninh súc miệng liên tục, uống vài ngụm nước, mãi mới đỡ hơn, giọng nói yếu ớt pha lẫn tuyệt vọng: "Mình không sạch sẽ... Mình đã ăn ít nhất năm thi thể."

 

Hắn đang nói đến đám thể thí nghiệm.

 

Những thể thí nghiệm này có hình dạng kỳ quái, điểm chung là trên người tỏa ra mùi hôi thối của thịt bị phân hủy.

 

Trước đây, Trình Giản Ninh từng dùng dây cáp dữ liệu của mình để hấp thụ không ít quái vật, nhưng cảm giác buồn nôn khi ấy chỉ là phản ứng tâm lý. Còn lần này, hắn thật sự bị mùi của chúng làm cho ghê tởm đến mức ói không ngừng.

 

Tệ hơn nữa, những thể thí nghiệm này cực kỳ khó giết. Nếu không hút cạn chúng, dù bị chặt đầu hay xé xác, chúng vẫn chậm rãi ghép cơ thể lại. Trình Giản Ninh không còn cách nào khác, phải vừa ăn vừa nôn.

 

Lúc Tiểu Nguyệt Lượng tìm thấy hắn, hắn vừa xử lý xong hai thể thí nghiệm, nôn đến kiệt sức, hai chân mềm nhũn không đứng dậy nổi.

 

Trình Giản Ninh bật khóc: "Mình mắc chứng chán ăn mất thôi."

 

Tống Nam Tinh nhìn hắn đầy cảm thông, đưa cả hộp kẹo bạc hà qua: "Ra ngoài rồi khóc tiếp, giờ lo tìm cách thoát ra đã. Nếu không đừng nói chán ăn, kẻo không còn mạng mà ăn đâu."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.