🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tống Nam Tinh như một con cá linh hoạt trượt khỏi vòng tay Thẩm Độ, nhanh chóng lên bờ, nhặt chiếc áo thun ướt sũng dưới đất mặc vào. Cậu liếc mắt nhìn người theo sát mình: "Hồi phục khi nào?"

 

Thẩm Độ cũng theo lên bờ.

 

Sau khi khôi phục ký ức, thần thái cử chỉ của anh càng giống con người hơn. Anh tùy ý khoác áo lên, rồi cầm lấy chiếc khăn tắm lớn, quấn kín Tống Nam Tinh: "Trước hết đi thay đồ đã, cẩn thận kẻo cảm lạnh."

 

Tống Nam Tinh hắt hơi một cái, quấn khăn tắm về phòng, tắm nước nóng rồi thay đồ.

 

Khi ra ngoài, cậu thấy Thẩm Độ quần áo chỉnh tề ngồi trên sofa, tư thế ngay ngắn, sẵn sàng chờ bị thẩm vấn.

 

Điểm giống duy nhất là trước đây Thẩm Độ rất thích mặc đồ của cậu, bây giờ vẫn mặc áo thun của cậu. Có điều Thẩm Độ cao hơn cậu một chút, vóc dáng cũng rắn rỏi hơn. Chiếc áo rộng rãi khoác lên người vô tình làm lộ ra đường nét cơ bắp, trông... gợi cảm một cách khó nói.

 

Tống Nam Tinh ho nhẹ, vừa lau mái tóc ướt vừa ngồi xuống đối diện anh.

 

Thẩm Độ thấy vậy liền đứng dậy, đi vòng ra sau, nhận lấy khăn từ tay cậu rồi nhẹ nhàng lau tóc cho cậu. Động tác của anh cực kỳ dịu dàng, lực tay vừa phải. Tống Nam Tinh vốn định giữ bầu không khí nghiêm túc hơn một chút, chẳng mấy chốc đã bị sự chăm sóc ấm áp làm mềm lòng, thả lỏng người tựa vào anh, kéo dài giọng hỏi: "Bây giờ có thể nói rốt cuộc là chuyện gì rồi chứ?"

 

"Em còn nhớ dị tượng 'Song Nguyệt Lăng Không' không?" Ngữ điệu Thẩm Độ mềm nhẹ.

 

Lỗ tai hơi ngứa, Tống Nam Tinh cố nhịn không đưa tay lên sờ, chỉ gật đầu.

 

"Dị tượng đó có chút ảnh hưởng đến anh. Kỳ ph*t t*nh của anh đến, bản thể bắt đầu xao động, anh buộc phải rời đi gấp." Nói đến hai chữ "ph*t t*nh," giọng điệu Thẩm Độ thản nhiên như thể đang nói về việc ăn uống thường ngày.

 

"Khi kỳ ph*t t*nh đến, anh dễ bị bản năng chi phối. Nếu tiếp tục ở cạnh em, anh không dám chắc mình sẽ không làm ra chuyện quá giới hạn."

 

Tống Nam Tinh cố nén cảm giác ngại ngùng, ngón tay vô thức xoa nhẹ, thiếu tự tin nói: "Chúng ta... đều là người lớn, cũng không phải là không thể..."

 

Câu cuối cùng nói rất nhỏ, nhưng Thẩm Độ vẫn nghe thấy. Anh khẽ cười, v**t v* vành tai đỏ rực của Tống Nam Tinh.

 

"Em chưa hiểu rõ về anh rồi. Một khi kỳ ph*t t*nh bắt đầu, ít nhất sẽ kéo dài một tháng." Thẩm Độ mỉm cười nói: "Hơn nữa về mặt kích cỡ, chúng ta cũng không thực sự phù hợp lắm."

 

Tống Nam Tinh định phản bác, chợt nghĩ đến những xúc tu kia, cuối cùng lặng lẽ nuốt lại lời định nói, khô khốc "ồ" một tiếng.

 

Một lúc sau, cậu hỏi tiếp: "Vậy sao anh lại biến thành bộ dạng kia?"

 

Thẩm Độ đáp: "Sau khi rời đi không lâu, anh nhận được tin nhắn của em. Anh không yên tâm, muốn cưỡng ép kìm chế kỳ ph*t t*nh, nên vô tình xảy ra chút trục trặc."

 

Khi trải qua kỳ ph*t t*nh, anh ở trong hình dạng bản thể. Nhưng vì bản thể quá mạnh mẽ nên không thể trực tiếp giáng lâm xuống Lam Tinh, chỉ có thể dùng phân thân hình người để hoạt động. Lúc đó anh bị bản năng chi phối, không hoàn toàn tỉnh táo. Một nửa lý trí nói rằng phải dùng cơ thể con người, một nửa bản năng lại thấy bản thể tốt hơn. Lý trí và bản năng giằng co nhau, thế là anh biến thành trạng thái nửa người nửa xúc tu.

 

Tống Nam Tinh thầm nghĩ, chẳng trách trước đó cứ bám riết lấy mình, hóa ra là vì kỳ ph*t t*nh...

 

Vành tai càng nóng hơn, cậu cố gắng giữ vẻ bình tĩnh hỏi: "Vậy bây giờ anh đã ổn chưa?"

 

Tính toán thời gian cũng gần một tháng rồi.

 

Kết quả Thẩm Độ cúi xuống, hôn lên vành tai cậu, nói: "Ban đầu một tháng là đủ. Nhưng giữa chừng xảy ra trục trặc, có thể sẽ bị kéo dài. Anh không biết trạng thái này sẽ tiếp tục bao lâu, có thể là một tháng, cũng có thể là hai tháng."

 

Tống Nam Tinh nghe mà không ngồi yên được, khô khốc nói: "Hai tháng thì lâu quá."

 

Thẩm Độ nhìn chằm chằm cậu: "Em không thích à?"

 

Tống Nam Tinh cau mày mâu thuẫn: "Cũng không hẳn..."

 

Biến thành ngốc ngốc cũng đáng yêu, chỉ là đôi lúc trông không giống con người lắm, hơn nữa dính người quá mức... Cậu còn đang xoay sở tìm từ diễn đạt thì nghe Thẩm Độ u ám nói: "Nếu không thích thì sẽ không thân mật thường xuyên đến vậy."

 

Giọng anh chua chua: "Chúng ta trước đây còn chưa từng gần gũi như thế."

 

Tống Nam Tinh nghẹn lời, tai nóng bừng, nói năng không trôi chảy: "Cũng... cũng như nhau mà..."

 

Thẩm Độ càn quấy: "Sao có thể như nhau được."

 

Anh ngậm lấy vành tai đỏ bừng của Tống Nam Tinh, thì thầm: "Anh phải bù lại mới được."

 

......

 

Vì tâm lý ghen tuông vô lý của bạn trai, Tống Nam Tinh đã phải trả một cái giá vô cùng thảm khốc.

 

Cậu nằm trên giường suốt cả buổi sáng, mãi đến trưa mới chậm chạp bò dậy, tứ chi rã rời.

 

Thế mà đầu sỏ gây tội thản nhiên trở về bộ dạng cũ, y như một con rồng dữ giữ chặt kho báu của mình. Dù bị trừng mắt cảnh cáo vẫn chẳng hề bận tâm, còn ân cần dùng xúc tu quấn lấy Tống Nam Tinh, vụng về dùng tiếng người hỏi: "Hầm canh, uống canh?"

 

Tống Nam Tinh tức tối đá anh một cú.

 

Cuối cùng vẫn uống canh.

 

Vì chuyện ngoài ý muốn này, Tống Nam Tinh nán lại khu định cư thêm một ngày, mãi đến sáng ngày thứ ba mới hồi phục tinh thần, đến gặp thần quyến mà dì Trần tìm.

 

Người đó ăn mặc xộc xệch, tinh thần hơi điên dại, đồng tử không ngừng co rút, ánh mắt hoảng sợ nhìn quanh quất khắp nơi. Vừa nhìn thấy Tống Nam Tinh, hắn lập tức run rẩy, cúi gằm đầu, toàn thân run bần bật như cầy sấy.

 

Dì Trần thấy vậy liền giải thích: "Mặc dù cậu ta sống sót trở về, nhưng tinh thần chịu tổn thương rất nặng, gan cũng bé đi nhiều. Vẫn có thể giao tiếp, có gì cần hỏi cậu cứ hỏi, cậu ta sẽ trả lời trong khả năng của mình."

 

Tống Nam Tinh gật đầu, rót cho đối phương một chén trà, châm chước cách mở lời: "Anh từng đến hiện trường vụ án Dê Đen chưa?"

 

Người đàn ông khẽ gật đầu, vẫn cúi thấp, không dám nhìn cậu.

 

"Bên trong có gì?"

 

"Tượng dê, máu, còn có... quái vật." Khi nhắc đến quái vật, giọng hắn lại bắt đầu run rẩy, thần kinh không ngừng lặp lại: "Quái vật... quái vật đáng sợ..."

 

Nhận ra nỗi sợ hãi của hắn, Tống Nam Tinh cố gắng dịu giọng: "Quái vật thế nào? Anh có thể miêu tả cụ thể hơn không?"

 

Người đàn ông sợ hãi liếc cậu một cái, rồi tiếp tục cúi đầu, lặp đi lặp lại mấy chữ: "Dê... quái vật..."

 

Tống Nam Tinh nhíu mày, kiên nhẫn hỏi thêm vài câu, nhưng hắn chỉ đáp lại bằng mấy câu tương tự.

 

Dì Trần thở dài: "Có lẽ hôm nay lại phát bệnh rồi. Bình thường lúc tỉnh táo cậu ta có thể kể chuyện cũ. Hay là cậu chờ thêm chút nữa? Đợi cậu ta ổn định hơn có lẽ sẽ hỏi được thêm."

 

Tống Nam Tinh suy nghĩ một lát, từ chối: "Cháu cũng đã thu thập được một số thông tin. Dù có hỏi kỹ đến đâu thì vẫn phải tự mình vào đó điều tra."

 

Cậu cảm ơn dì Trần: "Vậy thôi ạ, cảm ơn dì đã giúp đỡ. Trưa nay cháu sẽ lên đường."

 

Sau bữa trưa, Tống Nam Tinh từ biệt dì Trần và Cảnh Nhiêu, tiếp tục lên đường.

 

Khu định cư cách khu rừng nguyên sinh – nơi xảy ra vụ án Dê Đen không xa. Nhưng rừng sâu về đêm không thích hợp để di chuyển, nên cậu dự định cắm trại ở rìa rừng vào buổi chiều, sáng sớm hôm sau mới tiến vào sâu bên trong.

 

Không cần vội vã, thời gian bỗng trở nên dư dả. Tống Nam Tinh bật chế độ lái tự động, duy trì tốc độ ổn định, đồng thời quan sát địa hình xung quanh.

 

Thẩm Độ ngồi ở ghế phụ, phụ trách đề phòng nguy hiểm ẩn nấp trong bóng tối. Tiểu Nguyệt Lượng thì cuộn tròn trong lòng Tống Nam Tinh, tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Càng tiến gần khu rừng nguyên sinh, bầu trời càng trở nên u ám. Tựa như có một lớp màng mỏng phủ lên không trung, sương mù lơ lửng phiêu tán khắp nơi. Ban đầu Tống Nam Tinh còn hào hứng quan sát, lâu dần cậu cảm thấy khó chịu.

 

Cậu day day ấn đường, kìm nén cơn bức bối trong lòng, ngả ghế ra sau, nói với Thẩm Độ: "Em chợp mắt một lát, có động tĩnh gì thì gọi em."

 

Thẩm Độ gật đầu, lấy chăn đắp cho cậu.

 

Tống Nam Tinh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, không chú ý Tiểu Nguyệt nằm trên ngực mình mang ánh mắt lo lắng.

 

Vì sự bất thường của Tống Nam Tinh, cô bé cũng trở nên bồn chồn.

 

Thỏ bông nhỏ nhảy từ ghế lái xuống, bò đến bên ghế phụ, ngửa đầu nhìn Thẩm Độ, nghiêm túc nói: "Không thể để Tinh Tinh đi, anh ấy sẽ rất đau khổ."

 

Thẩm Độ cau mày nhìn cô bé, một chiếc xúc tu quấn lấy cô bé, nhét vào trong balo.

 

Tinh Tinh muốn đi, anh tuyệt đối không cản.

 

Thỏ bông tức giận chui ra khỏi balo, trừng mắt nhìn anh, đôi mắt đỏ càng đỏ hơn.

 

Đáng tiếc, Thẩm Độ trước mắt căn bản không thể giao tiếp, cô bé trừng nửa ngày cũng không được đáp lại, chỉ có thể tức tối lẫn lo lắng mà chui trở lại balo.

 

Thẩm Độ tri kỷ kéo khóa balo giúp cô bé.

 

Chiếc xe việt dã lướt đi êm ái trong chế độ lái tự động. Trong khi đó, Thẩm Độ hết sức chuyên chú ngằm bạn trai đang say ngủ ở ghế lái chính, những đầu xúc tu cuộn lại từng vòng, tâm trạng vô cùng vui vẻ.

 

Nhưng niềm vui ấy chẳng kéo dài được lâu.

 

Thẩm Độ quay đầu nhìn về phía sau xe, đôi mắt ánh lên lạnh lẽo. Anh không đánh thức Tống Nam Tinh mà lặng lẽ thả con rối ra ngoài.

 

Một chiếc xúc tu len qua cửa sổ xe, biến thành con rối rồi vụng về rơi xuống phía sau.

 

Tống Nam Tinh ngủ rất sâu, khi tỉnh lại vẫn còn cảm giác choáng váng, hô hấp có phần khó khăn. Cậu lắc lắc đầu, nhìn bầu trời u ám bên ngoài: "Sao đã năm giờ rồi?"

 

Trên hệ thống định vị hiển thị còn nửa tiếng nữa là đến rìa khu rừng nguyên sinh.

 

Tống Nam Tinh hạ cửa sổ xe, vươn vai cho giãn gân cốt. Đám xúc tu lập tức quấn lấy cậu, ân cần xoa bóp.

 

"Có người bám theo chúng ta." Thẩm Độ chậm rãi hỏi: "Muốn giết không?"

 

Tống Nam Tinh ngẩn ra: "Là ai?"

 

Thẩm Độ nói: "Bọn họ nhắc đến Tống Thành."

 

"Người của Tống Thành?" Tống Nam Tinh trầm tư giây lát, lắc đầu: "Cứ để họ theo dõi, sớm muộn gì cũng phải đối đầu với Tống Thành. Chi bằng xem thử ông ta muốn làm gì."

 

Hơn nữa, cậu có một cảm giác rất kỳ lạ, như thể Tống Thành đang cố ý dẫn dắt cậu phát hiện ra điều gì đó.

 

Ở điểm này, cậu và Tống Thành có cùng suy nghĩ. Bất kể phía trước có gì chờ đợi, cậu nhất định phải tận mắt chứng kiến.

 

*

 

Trời chập tối, Tống Nam Tinh hạ trại ở rìa khu rừng nguyên sinh.

 

Trải qua một đêm yên ổn, cậu tiếp tục lái xe tiến vào khu rừng.

 

Cả khu rừng chìm trong màn sương dày đặc, đường đi quanh co xóc nảy, vô cùng khó khăn. Hệ thống định vị bị nhiễu bởi sương mù, buộc Tống Nam Tinh phải dò đường theo bản đồ.

 

Một quãng đường vốn không xa, vậy mà cậu phải mất ba ngày mới đến nơi.

 

Đến khi tìm thấy đoạn đường cao tốc bỏ hoang và lần theo đó đến cánh cổng đá từng xuất hiện trong giấc mơ, tim cậu không khỏi thắt lại, ảo giác như không thở nổi.

 

Cảnh tượng trước mắt giống hệt trong mơ.

 

Tống Nam Tinh đè ngực, chậm rãi hít sâu. Lặp lại vài lần như vậy, nhịp tim rối loạn dần ổn định trở lại.

 

Cậu mở cửa xe, lấy vật dụng cần thiết rồi nhìn cánh cổng đá khắc hoa văn kỳ dị, trầm giọng nói: "Đi thôi."

 

Trong giấc mơ, để dẫn cậu và Tiểu Nguyệt Lượng vào trong, Tống Thành đã đặt tay lên cánh cổng và niệm vài câu chú ngữ kỳ lạ. Nhưng khi Tống Nam Tinh đẩy cửa lại không gặp bất kỳ trở ngại nào.

 

Lòng bàn tay cậu chạm vào, cửa đá nặng tựa ngàn cân từ từ mở ra hai bên. Cánh cửa phủ bụi bao năm kêu kẽo kẹt nặng nề, bụi bặm lả tả rơi xuống như tuyết mịn.

 

Tống Nam Tinh phủi bụi trên áo, chậm rãi bước vào.

 

*

 

Lối đi hẹp dài trước mắt không khác gì trong giấc mơ, dường như kéo dài vô tận. Tống Nam Tinh ôm Tiểu Nguyệt Lượng đi trước, Thẩm Độ cầm đèn pin theo sau.

 

Thực ra chẳng cần đèn pin, từ lúc bước vào hành lang, Tống Nam Tinh nhận ra thị lực của mình không bị ảnh hưởng nhiều. Nhưng bản năng của cậu ghét bỏ bóng tối này, nên quyết định dùng đèn pin chuẩn bị sẵn.

 

Tiểu Nguyệt Lượng nằm trên khuỷu tay cậu, đôi tai dài rũ xuống, ủ rũ thiếu tinh thần.

 

Tống Nam Tinh xoa đầu cô bé, không rõ là đang an ủi cô bé hay chính mình: "Đừng sợ."

 

Có lẽ vì bóng tối, hoặc vì ký ức không mấy tốt đẹp, hành lang này dài hơn cậu tưởng tượng. Cậu đi thật lâu, cuối cùng cũng thấy được ánh sáng ở cuối đường.

 

Ánh sáng mỏng manh lóe lên nơi tận cùng. Tống Nam Tinh sải bước tiến vào, thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt là một pho tượng dê khổng lồ.

 

Bức tượng này được tạc trực tiếp từ vách đá, sừng sững chạm tới đỉnh hang. Đứng ở cuối hành lang nhìn ra, cậu có cảm giác bị nó nhìn chằm chằm.

 

Mà không chỉ có một. Trong hang có tổng cộng sáu bức tượng dê, chúng đứng thẳng thành hàng, ánh mắt ngang dọc lạnh lùng nhìn xuống tế đàn hình tròn ở chính giữa.

 

Lối đi, hang núi, tượng đá dê núi... Tất cả đều giống hệt trong giấc mơ.

 

Tống Nam Tinh chậm rãi thở ra một hơi, từng bước tiến vào trong hang, ánh mắt bị hoa văn trên bệ tế thu hút. Tuy đã bị hư hại khá nhiều, nhưng vẫn có thể đối chiếu với nghi thức triệu hồi trong tư liệu Ấn Tô đã đưa cho cậu.

 

Đúng là nghi thức triệu hồi phân thân của Mẹ Dê Đen.

 

Tống Nam Tinh chụp ảnh ghi lại, bắt đầu quan sát xung quanh hang động... Khác với trong mơ, hang động thực tế vô cùng rộng lớn, giống như một tổ kiến với nhiều lối đi hẹp dài.

 

Những lối đi này phần lớn đều lưu lại vết bẩn màu đen. Tống Nam Tinh dùng ngón tay cạo ra một ít, phát hiện nó giống hệt vết tích màu đen ở trung tâm bệ tế, đoán là vết máu còn sót lại.

 

Hồ sơ ghi lại rằng trong vụ án Dê Đen có tổng cộng sáu mươi lăm đứa trẻ đã chết, nhưng không miêu tả chi tiết cách chúng chết, cũng không có ảnh chụp cụ thể.

 

Nhìn lối đi hẹp dài trước mắt, có một số lối thậm chí chỉ đủ cho trẻ con chui qua, Tống Nam Tinh không khỏi suy đoán những đứa trẻ ấy từng cố gắng trốn vào đây, cuối cùng vẫn không thoát được, bị quái vật lôi ra ngoài từng đứa một.

 

Chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó, đầu óc cậu hơi choáng. Cậu hít sâu một hơi để giữ bình tĩnh, sau đó chọn một lối đi đủ rộng để người trưởng thành đi vào.

 

Cậu muốn xem lối đi này dẫn đến đâu.

 

Lối đi vô cùng hẹp, ban đầu Tống Nam Tinh còn có thể miễn cưỡng bước đi, nhưng càng vào sâu, không gian càng thấp dần, buộc cậu phải bò.

 

Bò trong lối đi chật hẹp và thấp đến nghẹt thở, cảm giác đè nén càng lúc càng rõ rệt. Cậu thấy vài vết kéo lê màu đen trên mặt đất, kéo dài thành một đường mảnh—tựa như trước đây từng có đứa trẻ giống cậu lúc này, cơ thể yếu ớt nhỏ bé bò qua lối đi này để trốn chạy.

 

Mùi máu tanh tràn vào khoang mũi khiến Tống Nam Tinh thoáng ngây người, chợt nghe thấy một tiếng cười khẩy từ phía sau.

 

Cậu giật mình quay đầu lại, thấy thấp thoáng một đôi mắt đỏ trào phúng nhìn mình.

 

"Ai?"

 

Cậu theo phản xạ đứng dậy, cơ thể va phải một tảng đá nhọn nhô lên, cơn đau lan nhanh khiến đầu óc tỉnh táo hơn một chút. Cậu hoang mang nhìn về phía bóng tối sau lưng, quay đầu hỏi Thẩm Độ: "Anh có thấy không?"

 

Thẩm Độ nhíu mày nhìn cậu, nét mặt lo lắng.

 

Nhận ra chỉ là ảo giác của mình, Tống Nam Tinh mím môi, nói: "Tiếp tục đi."

 

Cậu cắn răng bò đến tận cùng lối đi.

 

Nhưng ở đó không có gì hết.

 

Không có hài cốt, không có con quái vật đáng sợ mà cậu tưởng tượng, chỉ có một hang động nhỏ hẹp trống rỗng, đáy hang phủ lớp bùn nhão nhoẹt, không biết thứ gì bị phân hủy bốc mùi tanh hôi nồng nặc.

 

Tống Nam Tinh đứng yên tại chỗ một lúc, bỗng dưng cảm thấy trống rỗng một cách khó hiểu. Cậu lẩm bẩm: "Ra ngoài trước đã."

 

Tốn không ít sức lực mới ra được khỏi lối đi, trở lại bệ tế trung tâm, cậu thở dài mệt mỏi, lồng ngực dâng lên cảm xúc nói không nên lời. Cậu đã vượt bao gian nan để đến đây, sẵn sàng đối mặt với mọi tình huống bất ngờ có thể xảy ra, lại không ngờ rằng... nơi này chẳng có gì.

 

Cậu ngơ ngác đứng trong hang động, cảm giác bị theo dõi lại xuất hiện.

 

Tống Nam Tinh lập tức quay đầu, vẫn không thấy gì.

 

Nhưng lần này cậu chắc chắn đó không phải ảo giác. Cậu hỏi Thẩm Độ: "Anh có cảm giác có ai đó đang theo dõi chúng ta không? Ngoài người của Tống Thành."

 

Người của Tống Thành bám theo cậu vào rừng nguyên sinh, sau đó đã bị cắt đuôi.

 

Cảm giác bị nhìn trộm này rất quen thuộc, giống hệt như đôi mắt đỏ cậu từng thấy ở Melthas.

 

Nghe vậy, Thẩm Độ trầm ngâm cảm nhận, đột nhiên cau mày khó hiểu. Những xúc tu vỗ nhẹ lên vách động, như thể không biết nên diễn đạt thế nào. Anh lắc đầu, rồi gật đầu, lát sau lại lắc đầu.

 

Sau một hồi phân vân, anh nói: "Phân biệt không ra, mùi giống nhau."

 

Tống Nam Tinh hỏi mùi gì giống nhau, nhưng Thẩm Độ không nói nữa, cau mày chặt đến mức có thể vắt ra nước, như thể gặp phải một nan đề không có lời giải.

 

Thấy vậy, Tống Nam Tinh đành bỏ qua, nhìn đồng hồ, quyết định ra ngoài rồi tính tiếp.

 

Ở trong hang này lâu quá khiến người ta không thoải mái.

 

Cậu gọi một tiếng, Thẩm Độ vẫn đang rối rắm mới chịu đi theo.

 

Bước ra ngoài cửa đá, Tống Nam Tinh quay đầu nhìn lại, một lần nữa dâng lên cảm giác có ai đó đứng ở cuối hành lang, dõi mắt nhìn mình.

 

Đó là một cảm giác khó diễn tả... Bạn biết rõ có người đang nhìn mình, nhưng lại chẳng thể thấy, không thể ngửi, thậm chí ngay cả Thẩm Độ bên cạnh cũng không có bất kỳ phản ứng nào.

 

Tống Nam Tinh thu lại ánh mắt, thản nhiên quay về xe.

 

Cậu tỏ vẻ không nhận ra điều gì, vẫn bình thản nhóm lửa nấu nước, chọn vị mì ăn liền mình thích, thực chất vẫn luôn âm thầm quan sát cuối hành lang.

 

Lúc này cậu vô cùng chắc chắn, cảm giác bị theo dõi không phải là ảo giác.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.