Vật tư trong hang động khan hiếm, hầu hết nằm ở trung tâm hang và bị quái vật canh giữ.
Nhân lúc quái vật ngủ, Tống Nam Tinh lục lọi trong đống xương còn sót lại sau bữa ăn của nó, tìm thấy hai khúc xương chân gãy. Mảnh xương này thuộc về những đứa trẻ đã bị quái vật ăn thịt. Theo thời gian, số lượng trẻ em trốn trong lối đi ngày càng ít, trong khi bên cạnh quái vật, đống xương thịt mục rữa càng ngày chất đống.
Trước đó khi ra ngoài tìm thức ăn, Tống Nam Tinh thỉnh thoảng còn gặp một hai đứa trẻ. Phần lớn bọn trẻ đã có dấu hiệu biến đổi thành thứ gì đó không còn là con người và cũng chẳng trò chuyện với cậu, nhưng ít nhất vẫn còn tồn tại. Về sau, ngay cả đứa trẻ như vậy, cũng đã rất lâu rồi cậu không nhìn thấy.
Hang động trống trải và im lặng đến mức như thể không còn sự sống. Khi ngọn nến tắt đi, quái vật chìm vào giấc ngủ, lối đi trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.
Có đôi khi, Tống Nam Tinh cảm thấy bản thân hoảng hốt, hoài nghi ký ức về bản thân trưởng thành thực ra chỉ là ảo giác sinh ra từ tuyệt vọng tột độ. Rằng cậu và Tiểu Nguyệt Lượng thực chất đã bị nhốt vĩnh viễn trong lối đi chật hẹp này.
Cậu cầm theo hai đoạn xương chân, bò trở lại lối đi. Dùng một trong hai khúc xương cứng, cậu khắc một chữ "正" (chính) lên vách đá ở lối vào.
Bị mắc kẹt ở đây quá lâu, cậu sợ mình sẽ quên mất thời gian,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-ta-than-gia-dang-nhan-loai/2859820/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.