🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Xúc tu ẩm lạnh phun ra nuốt vào như lưỡi rắn, Tống Nam Tinh thậm chí có thể cảm nhận được chúng đang vặn vẹo, xuyên qua ống tai rồi cắm sâu vào bên trong, khuấy động nơi tận cùng, gõ lên màng nhĩ. Âm điệu méo mó hỗn loạn như tiếng trống từ vực sâu vọng đến, xuyên qua ống tai đâm thẳng vào não bộ, khuấy động cơn đau dữ dội không thể chịu nổi.

 

Cơn đau buốt quá mức mãnh liệt, như thể linh hồn bị xé toạc một cách tàn nhẫn, thậm chí còn lấn át cơn nhói trên trán.

 

Tống Nam Tinh cúi gập người bịt tai mình, trong tầm nhìn mờ nhòe, vô số mảnh ký ức vụn vặt như đèn kéo quân thay nhau lóe lên...

 

Cậu cắn răng chịu đói, lục lọi trong đống thức ăn la liệt trên mặt đất, cố gắng tìm chút gì đó có thể ăn được, nhưng ngay cả một hạt cơm sạch cũng chẳng có. Cậu chỉ có thể nén cơn ghê tởm mà nuốt xuống mẩu thịt không biết thuộc về ai;

 

Một con quái vật xấu xí khổng lồ đuổi theo cậu, cậu chật vật né tránh, cuối cùng vẫn bị tóm lấy. Vô số cánh tay mềm dẻo nhớp nháp bốc mùi hôi thối ồ ạt quấn lấy cậu, ngón tay dị dạng len lỏi vào miệng bị ép mở to, lần theo cổ họng chui sâu vào tận dạ dày;

 

Cậu treo ngược mình như thằn lằn trên một pho tượng đá dê đen. Những xúc tu đen sì trồi ra từ khắp cơ thể cậu, rủ xuống giữa không trung quằn quại, máu đen tanh hôi nhỏ giọt từ đầu xúc tu, rơi tí tách xuống nền đất bùn, phát ra âm thanh khe khẽ chói tai...

 

Hàng loạt ký ức quen thuộc lẫn xa lạ vụt qua trước mắt, Tống Nam Tinh nghiến răng chặt đến mức bật máu, cố gắng níu giữ hình ảnh đang tuột đi như dòng nước, nhưng năm ngón tay chỉ bắt được một xúc tu đen vặn vẹo.

 

Xúc tu đó dựng thẳng lên trước mặt cậu như một con rắn, trên bề mặt lạnh ngắt còn vương vết máu từ mặt cậu. Nó rung lên, cất giọng chất vấn lãnh đạm: "Không thấy quen thuộc sao?"

 

Tống Nam Tinh hoảng hốt mở to mắt nhìn nó. Trong tầm nhìn lắc lư, những xúc tu đen dường như vẫn chưa thỏa mãn mà vung vẩy, đầu xúc tu bất ngờ nứt toạc ra, để lộ loạt răng cưa sắc bén đến mức mắt thường khó phân biệt. Chúng đột ngột đâm vào ổ bụng của một bé gái, thỏa thích ăn nội tạng.

 

Cô bé quay lưng về phía cậu, đôi tay chân trắng không còn sức sống vô thức quẫy đạp, mái tóc đen lâu ngày không chải chuốt mà rối bù như rơm khô, rũ xuống nền đất, bị bùn lầy và máu tươi nhuộm ướt.

 

Tống Nam Tinh ngơ ngác nhìn xúc tu đen khuấy đảo trong khoang bụng cô bé, cực kỳ kén chọn chỉ ăn một phần nội tạng rồi thô bạo cuộn cả thi thể lại, có vẻ như muốn nuốt trọn.

 

Lúc cơ thể nhỏ bé bị xúc tu cuốn lên, gương mặt bị che khuất dưới mái tóc rối hiện ra.

 

Tống Nam Tinh nhìn rõ gương mặt quen thuộc đã mất đi sức sống, tức khắc trợn trừng hai mắt:

 

"Tiểu Nguyệt Lượng!"

 

Tiếng gào thét xé toạc lồng ngực cậu. Tống Nam Tinh đỏ bừng mắt, điên cuồng vùng thoát khỏi gông xiềng lao về phía xúc tu đen. Cùng lúc đó, tứ chi cậu đột ngột biến thành những xúc tu đen dài, liều mạng nhào tới...

 

Thế nhưng, ngay khoảnh khắc chạm đến cơ thể bé nhỏ, tất cả bỗng chốc hóa thành bụi phấn, tan biến.

 

Tống Nam Tinh vồ hụt, mất đà ngã nhào xuống đất, lăn lộn vài vòng mới gắng gượng bò dậy. Cậu ngước mắt lên, đôi mắt xuất huyết đỏ rực, nhìn chằm chặp con quái vật đang thong dong bước đến.

 

Đối phương dường như rất hài lòng với bộ dạng thảm hại của cậu, bốn vó hân hoan dẫm lên mặt đất, những xúc tu đen thò ra từ khắp cơ thể rung lắc, phát ra âm thanh quái dị: "Xem ra cuối cùng mày cũng nhớ ra rồi."

 

Nó dừng lại trước mặt Tống Nam Tinh, đưa tay ra như thể ban phát ân huệ từ trên cao: "Chào mừng trở về, Tống Nam Tinh."

 

Khi nó mở miệng, xúc tu đen trong khoang miệng vươn ra thụt vào, giọng điệu khoái trá: "Tao đã gánh chịu tất cả trong suốt ngần ấy năm, bây giờ đến lượt mày."

 

Tống Nam Tinh ngẩng đầu lên, đôi môi không chút máu run rẩy, cổ họng nghẹn lại muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng, chỉ có nước mắt trào ra, nghiền nát câu chữ thành mảnh vụn.

 

"Xin lỗi..."

 

"Xin lỗi..."

 

Câu nói đứt quãng chật vật tràn ra từ cổ họng nghẹn cứng, chẳng rõ đang xin lỗi ai. Những xúc tu đen trồi ra từ cơ thể nó vô lực buông thõng xuống đất, run rẩy theo tiếng nấc của cậu, tựa như cùng cậu khóc thương.

 

Con quái vật nửa người nửa thú cúi đầu nhìn cậu đầy thương hại, khóe môi lại nhếch thành một nụ cười. Nó khom lưng xuống, xoa đầu Tống Nam Tinh, vô số xúc tu đen quấn lấy thân thể cậu, đầu xúc tu nứt ra, lộ ra hàng răng cưa sắc bén: "Không sao, tôi tha thứ cho cậu."

 

*

 

Giữa tòa nhà đen trong sương mù dày đặc, dòng chất lỏng đỏ sánh từ từ tràn qua nền đất, rồi chậm rãi ngấm vào một cái đầu lâu mới vừa bị nhổ ra. Màu xương trắng lạnh dần bị bao phủ bởi một lớp máu đen, trong hai hốc mắt trống rỗng, hai điểm sáng lay động phát ra ánh sáng mờ nhạt. Một giọng nói khàn khàn âm u vang lên:

 

"Bọn nó cuối cùng cũng bắt đầu nuốt chửng nhau... Tôi đã chờ ngày này mười bốn năm."

 

Một cánh tay đeo găng tay cao su trắng nâng hộp sọ lên, cẩn thận gắn nó vào một cơ thể nam giới đã được tuyển chọn kỹ lưỡng. Khi hộp sọ đỏ thẫm tiếp xúc với cơ thể tươi mới, chất lỏng đặc quánh màu đỏ bên trong bắt đầu lưu chuyển, kết nối khít khao giữa hộp sọ và cơ thể.

 

Tống Thành chậm rãi cử động cơ thể mới, thuần thục khoác áo choàng đen bên cạnh, rồi đứng trước nhãn cầu khổng lồ, quan sát cảnh tượng bên trong.

 

Trong hình ảnh mà nhãn cầu phản chiếu, Tống Nam Tinh đã hoàn toàn bị những xúc tu đen quấn chặt, chỉ còn khuôn mặt lộ ra bên ngoài. Đôi mắt ngập nước mắt toát lên nỗi hối hận và tuyệt vọng tột cùng.

 

Tống Thành nheo mắt thưởng thức cảnh tượng này, quay sang người đàn ông mặc áo blouse trắng phía sau: "Không phải anh luôn muốn chứng kiến sức mạnh của chân thần sao? Rất nhanh, anh sẽ được thấy."

 

Ông ta hài lòng chạm tay lên khuôn mặt mới sinh của mình, làn da non nớt vẫn chưa bị phân hủy, tràn đầy sức sống. Ông ta thở dài đầy hưởng thụ, trịnh trọng nâng lên một thanh cốt kiếm lớn có hình dạng giống xương sống: "Tôi sẽ đi lấy lại sức mạnh của mình. Anh có thể liên lạc với Thành Phố Trung Tâm, thời đại mới sắp bắt đầu rồi."

 

"Ngày phán xét đã đến rồi sao?" Người đàn ông mặc blouse trắng run rẩy dữ dội, như thể đang trải qua cơn bão cảm xúc mãnh liệt.

 

"Sắp rồi."

 

Không để ý đến đồng minh đang phấn khích tột độ, Tống Thành gỡ nhãn cầu lơ lửng trên đỉnh đầu, ấn mạnh nó vào rãnh trên chuôi cốt kiếm. Ngay sau đó, thân hình ông ta hóa thành một vũng chất lỏng đỏ sẫm, thấm vào lòng đất và biến mất không tung tích.

 

Nơi Tống Thành đứng là một tòa nhà đen, cách công viên rừng bị bỏ hoang không xa. Đây là địa điểm ông ta đã dày công tuyển chọn, từ đỉnh công trình có thể nhìn thấy nơi tế lễ.

 

Suốt mười bốn năm qua, mỗi ngày ông ta đều đứng trên đỉnh tòa nhà, chờ đợi được nhìn thấy bóng hình mong đợi. Trải qua nhiều năm bày mưu tính kế, giờ đây mọi thứ đang diễn ra đúng theo kế hoạch, cuối cùng cũng đến bước quan trọng nhất.

 

Tống Thành đi đến rìa công viên rừng bỏ hoang, nhìn màn sương dày đặc cuồn cuộn xung quanh, thử nhấc chân bước vào. Trước kia màn sương này như người gác cổng, sẽ b*p ch*t bất kỳ kẻ xâm nhập nào, giờ đây lại không hề có phản ứng.

 

Rào chắn phong tỏa khu tế lễ đã mở ra.

 

"Quả nhiên mình đoán không sai, khi Tống Nam Tinh xuất hiện, nhược điểm của Thần cũng sẽ lộ ra."

 

Tống Thành chạm tay vào cốt kiếm, nhớ lại lần đầu tiên giao đấu với Thần. Khi đó ông ta hân hoan bước vào nơi tế lễ để hái quả ngọt mà mình đã khổ công vun trồng. Theo kế hoạch, Tống Nam Tinh là vật chứa thích hợp nhất để giáng lâm, sau khi hấp thụ thể tinh thần, ông ta sẽ trở thành vật chủ cho phân thân của Mẹ Dê Đen – Shaniya.

 

Tống Nam Tinh khi ấy còn nhỏ, vừa có thân thể con người yếu đuối, vừa sở hữu tri thức vượt ngoài nhân loại. Khi phân thân Shaniya giáng lâm vào cơ thể Tống Nam Tinh, chắc chắn sẽ trải qua một khoảng thời gian suy yếu, mà khi đó, với sức mạnh mượn từ Melthas, ông ta có thể hoàn toàn chiếm lấy nó.

 

Đến lúc đó, ông sẽ trở thành con người đầu tiên thành thần.

 

Nhưng kế hoạch không theo kịp thực tế, ông ta không ngờ ý chí của Tống Nam Tinh mạnh đến mức có thể nuốt chửng phân thân của Shaniya. Lúc ông ta quay lại nơi tế lễ, thứ chờ đón ông ta không phải một vị thần suy yếu vừa giáng lâm, mà là một Tống Nam Tinh đã phát điên.

 

Chính xác hơn, đó không còn là Tống Nam Tinh, mà là một thứ đã cắn nuốt phân thân của Shaniya.

 

Một thứ, có thể xưng là thần.

 

Chính vào lúc đó, thân xác của ông ta bị hủy hoại.

 

Nhớ lại cảnh tượng năm xưa, cơ mặt Tống Thành co giật mất kiểm soát. Chất lỏng đỏ đặc quánh trong cơ thể ông ta quay cuồng bỏng cháy, cốt kiếm xám trắng cảm ứng được, tỏa ra ánh sáng đỏ mờ, từ xa nhìn lại như một ngọn lửa rực cháy.

 

Tống Thành vỗ về nhãn cầu đang xoay tròn liên tục trên chuôi kiếm, thấp giọng nói: "Đừng vội, mày sắp được ăn no rồi."

 

*

 

Tống Nam Tinh bị những xúc tu đen quấn chặt, trong bóng tối tuyệt đối, lần đầu tiên sau bao lâu cậu cảm nhận được sự thư thái và mệt mỏi khi trở về nhà. Như một kẻ du hành xa xứ cuối cùng cũng tìm được bến cảng an toàn.

 

Cậu yên tâm nhắm mắt lại, để mặc ý thức rơi vào bóng tối, ký ức méo mó và đau đớn cũng theo đó mà chìm xuống sâu thẳm. Nhưng khi cậu sắp hoàn toàn chìm vào bóng tối, một giọng nói quen thuộc mang theo lo lắng vang lên trong tiềm thức.

 

"Tinh Tinh!"

 

"Tinh Tinh!"

 

"Không được ngủ."

 

"Đánh nhau rồi, giúp ai đây?"

 

"Đều là Tinh Tinh."

 

"Làm sao bây giờ?"

 

Ý thức rơi xuống vực sâu bị âm thanh lải nhải kéo lại. Tống Nam Tinh hoảng hốt nhớ ra Thẩm Độ đang đợi mình bên cạnh xe, còn Tiểu Nguyệt Lượng...

 

Đúng rồi, Tiểu Nguyệt Lượng còn sống.

 

Ý chí tưởng chừng sắp tan vỡ dần được gắn kết. Tống Nam Tinh vươn tay, mạnh mẽ xé rách lớp xúc tu đen kịt dày đặc. Cậu nhìn ra ngoài qua khe hở mờ sáng, ánh mắt chạm phải khuôn mặt quen thuộc giống hệt mình: "Xin lỗi, tôi còn nhiều việc cần xác nhận."

 

Khuôn mặt quái vật lập tức trở nên âm trầm, bốn vó bực bội giẫm mạnh xuống mặt đất. Những xúc tu đen vốn tỏ ra ôn hòa đồng loạt dựng đứng lên, đầu xúc tu nứt toác hướng về phía Tống Nam Tinh, lộ ra hơi thở nguy hiểm: "Mày lại muốn chạy trốn?"

 

Không dám đối mặt với sự thật, hèn nhát lựa chọn lãng quên, trốn tránh nguồn cơn đau khổ.

 

Tống Nam Tinh nhìn sắc mặt tối tăm của đối phương, ánh mắt dần trở nên bình thản. Đối phương hiển nhiên không thuộc về loài người, nhưng khi nhìn cậu, cậu lại có một cảm giác kỳ lạ, như thể đang soi gương.

 

Cậu cố sức vươn tay, tách mớ xúc tu đen đang trực chờ bùng phát, chạm lên chiếc sừng dê sắc nhọn trên trán quái vật.

 

Đối phương thoáng hiện vẻ kháng cự, bản năng muốn lùi lại nhưng cố chấp đứng yên, không cam lòng để lộ sự yếu thế. Đôi mắt đỏ rực với con ngươi ngang hẹp chăm chú nhìn cậu, phỏng đoán xem cậu định giở trò gì.

 

Tống Nam Tinh quan sát nó thật lâu, trong lòng có rất nhiều điều muốn nói nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Cậu đang nghĩ có lẽ nên nói về Tiểu Nguyệt Lượng trước thì đột nhiên quái vật quay đầu nhìn về phía xa, mặt mày âm trầm:

 

"Có sâu bọ xông vào."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.