Toàn bộ công viên rừng bỏ hoang bị bao phủ bởi lớp sương mù dày đặc, bốn bề lặng ngắt như tờ, không nghe thấy âm thanh sinh vật nào, ngay cả tiếng gió lướt qua ngọn cây cũng biến mất, như thể lọt vào không gian không có sự sống.
Tình trạng chết lặng này không hề xa lạ với Tống Thành. Kể từ khi "Cậu" xuất hiện, công viên rừng lấy tế đàn làm trung tâm luôn chìm trong tĩnh mịch. Phần lớn sinh vật không thể vượt qua lớp rào chắn vô hình này, tất nhiên, đôi khi có một số ít kẻ xấu số vô tình lạc vào, trở thành con mồi của "Cậu".
Tống Thành từng chứng kiến cảnh "Cậu" săn mồi.
Cơ thể kết hợp giữa người và thú mạnh mẽ đầy uy lực, những xúc tu đen thô to từ khắp cơ thể trồi ra như thủy triều lập tức nuốt chửng con mồi. So với tà thần vô danh trong truyền thuyết, hay quái vật sa đọa nơi hoang dã, hình dạng của "Cậu" lại quá mức tinh xảo, trông giống một tác phẩm nghệ thuật nhỏ bé và mong manh. Nhưng chỉ những kẻ từng trực tiếp trải nghiệm sức mạnh ấy mới hiểu rõ sự chênh lệch giữa con người, quái vật sa đọa và tà thần.
Nghĩ đến thần lực hùng mạnh kia vốn dĩ thuộc về mình, da mặt Tống Thành không khỏi co rút trong giây lát.
Đến nơi, ông ta ch*m r** v**t v* tròng mắt đang xoay tròn trên chuôi kiếm, tiếp tục quan sát động tĩnh của hai người qua con mắt.
Trong tầm nhìn của tròng mắt, Tống Nam Tinh đã hoàn toàn bị xúc tu đen
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-ta-than-gia-dang-nhan-loai/2859822/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.