🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Biến hóa bắt đầu từ ngày nào?

 

Có lẽ là từ ngày cậu phát hiện mình có thể rời khỏi căn phòng. Lợi dụng lúc Tống Thành vắng nhà, cậu lén đi ra ngoài.

 

Mọi thứ trong căn nhà đều khiến cậu tò mò, cậu thích nhất là ngồi bên cửa sổ phòng khách, nhìn thế giới bên ngoài. Căn phòng chật hẹp chỉ có một màu trắng đơn điệu, nhưng bên ngoài lại rực rỡ đủ màu sắc.

 

Mỗi lần Tống Thành không ở nhà, cậu lại lẻn ra ngoài, say mê ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài khung cửa sổ suốt cả ngày, cho đến khi Tống Thành quay lại.

 

Ngoài cửa sổ, có một đôi anh em thường xuyên chơi đùa. Người anh không mấy kiên nhẫn, luôn bỏ rơi em gái để chạy theo bạn bè. Nhưng cô bé rất ngoan ngoãn, dù bị anh phớt lờ vẫn luôn ngọt ngào gọi anh trai. Khi anh chơi với bạn, cô bé lặng lẽ ngồi một góc chờ đợi, khi anh quay lại, cô bé lại vui vẻ chạy theo như một cái đuôi nhỏ.

 

Mỗi lần nhìn hai anh em ấy, Tống Nam Tinh đều ngưỡng mộ. Cậu nghĩ, nếu mình có một cô em gái, nhất định sẽ không bao giờ bỏ rơi cô bé. Cậu sẽ nhường em mọi thứ ngon lành và thú vị nhất.

 

Có lẽ vì suy nghĩ ấy lặp đi lặp lại quá nhiều lần, một ngày nọ, Tiểu Nguyệt Lượng bỗng nhiên xuất hiện.

 

Cậu hoảng hốt giấu cô bé dưới gầm giường, sợ Tống Thành sẽ mang cô bé đi. Nhưng khi Tống Thành trở về, ông ta lại mỉm cười mở cửa phòng, ngồi xuống bên giường: "Không định giới thiệu em gái với bố sao? Con bé vẫn chưa có tên nhỉ? Nếu con là Tống Nam Tinh, vậy em gái con là Tống Nam Nguyệt* đi."

 

Tống Nam Tinh vô thức không thích cái tên mà Tống Thành đặt, chỉ gọi cô bé là Tiểu Nguyệt Lượng.

 

Bây giờ ngớ lại, cậu mới bừng tỉnh nhận ra... Có lẽ từ ngày hôm ấy, Tống Thành đã chọn cậu.

 

Tất cả mọi chuyện xảy ra sau này đều khởi nguồn từ ngày đó.

 

Tống Nam Tinh cúi đầu nhìn cô bé trước mặt, cẩn thận đưa tay xoa đầu cô bé, cẩn thận lặp lại: "Xin lỗi."

 

Vì cô đơn và ngưỡng mộ, cậu đã vô thức tạo ra Tiểu Nguyệt Lượng, nhưng lại không thể hoàn thành trách nhiệm của một người anh, bảo vệ cô bé.

 

Tiểu Nguyệt Lượng nghiêng đầu, bắt chước Tống Nam Tinh xoa đầu cậu, nói: "Nhưng em chưa bao giờ trách Tinh Tinh."

 

Không muốn Tống Nam Tinh mải mê dằn vặt, cô bé đảo mắt, tinh nghịch chuyển chủ đề: "Tinh Tinh không tò mò em về nhà như thế nào sao?"

 

Cô bé tồn tại nhờ ý thức của Tống Nam Tinh. Khi cậu nhận ra mình đã ăn thịt cô bé, cô bé không thể ở lại thế giới này nữa.

 

Lần tiếp theo cô bé mở mắt, không phải trong hang động, mà là giữa vùng hoang dã phủ sương, còn Tinh Tinh không biết ở đâu.

 

"Em đã tìm rất lâu, rất lâu, mới tìm được đường về." Cô bé có chút kiêu ngạo, "May mà em vẫn nhớ đường."

 

Tống Nam Tinh nhớ Cảnh Nhiêu nói rằng đã gặp Tiểu Nguyệt Lượng tại hoang dã, ngực càng thêm chua xót: "Trở về rồi... tại sao không nói với anh?"

 

Tiểu Nguyệt Lượng chớp mắt, thật cẩn thận lau nước mắt cho cậu, nhỏ giọng đáp: "Vì anh biết rồi sẽ đau lòng. Chuyện buồn chỉ cần một người nhớ là được."

 

Quái vật đứng bên cạnh nghe vậy liếc Tống Nam Tinh, cuối cùng không nhịn được mà hỏi: "Cậu ta đã quên em, tại sao không đến tìm anh?"

 

Tiểu Nguyệt Lượng nhìn nó, để thể hiện rằng mình không thiên vị, cô bé cũng ôm nó một cái. Sau đó chột dạ nói: "Em bị lạc đường, hơn nữa... Tinh Tinh đã nói, nếu ra khỏi hang động thì phải tìm cách về nhà."

 

Quái vật nghẹn lời. Nó mím môi nhìn thoáng qua Tống Nam Tinh, đôi mắt ngang phi nhân tính ánh lên cảm xúc phức tạp... Có đau xót, có không cam lòng, cũng có chút buông xuôi.

 

Năm đó khi nhận ra mình đã làm gì, cậu đã rơi vào trạng thái mê man suốt một thời gian dài. Đến khi tỉnh lại, cậu phát hiện con quái vật săn lùng trẻ em giờ đây ngoan ngoãn phục tùng dưới chân mình. Xung quanh cậu là vô số thi thể nhỏ bé bị xé xác. Chỉ đến lúc này, cậu mới mơ hồ nhận ra bên trong mình có một con quái vật.

 

Một con quái vật không thể kiểm soát.

 

Cậu không biết quái vật mà Tống Thành triệu hồi chính là phân thân của Mẹ Dê Đen. Cậu chỉ biết, chỉ biết bất kể thế nào, cậu cũng không thể tha thứ cho con quái vật đã g**t ch*t Tiểu Nguyệt Lượng. Vì vậy, cậu dốc toàn lực cắn nuốt nó, rồi g**t ch*t nó.

 

Có điều cậu không ngờ rằng, sau khi cắn nuốt quái vật trong cơ thể, cậu cũng trở thành một con quái vật bất tử.

 

Theo sức mạnh gia tăng, ký ức mơ hồ dần trở nên rõ ràng. Thậm chí cậu nhớ tường tận mình đã giết Tiểu Nguyệt Lượng như thế nào, rồi tàn nhẫn nhai nuốt cơ thể cô bé ra sao... Ký ức này quá tàn khốc.

 

Một phần cậu chọn giữ lại như một cách trừng phạt bản thân, liên tục gặm nhấm đau khổ. Một phần không thể chấp nhận nổi sự thật, nên lựa chọn trốn tránh.

 

Phần lựa chọn trốn tránh mất đi phần lớn sức mạnh, trở thành con người bình thường. Cậu quên đi sự tồn tại của Tiểu Nguyệt Lượng, quên rằng mình từng có một cô em gái sống nương tựa lẫn nhau. Thay vào đó, cậu coi một người cũng bị hại giống mình, Nguyễn Mai, là mẹ của mình.

 

Cậu chỉ nhớ mẹ cậu vì cứu cậu mà biến mất trong màn sương dày đặc. Suốt hơn mười năm, cậu vẫn kiên trì tìm kiếm một người mẹ không hề tồn tại, một hành trình vô vọng tốn công vô ích.

 

Còn "cậu" bị bỏ lại trong hang động bị sương mù bao phủ, chịu đựng hình phạt, ngày qua ngày mong chờ một phép màu xuất hiện.

 

"Cậu" từng oán hận một bản thân khác của mình.. Oán hận cậu nhu nhược, không dám đối mặt với thực tế, oán hận cậu đã bỏ rơi mình.

 

Nhưng bây giờ, khi oán hận phai nhạt, "cậu" hiếm hoi cảm nhận được sự nhẹ nhõm và giải thoát.

 

Quái vật nửa người nửa thú cúi xuống, nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Nguyệt Lượng, rồi nhìn về phía Tống Nam Tinh: "Dù cậu đã hèn nhát chạy trốn, nhưng cuối cùng vẫn quay lại. Tôi tha thứ cho cậu."

 

"Cậu" đẩy Tiểu Nguyệt Lượng về phía Tống Nam Tinh, chân trước đang quỳ xuống đứng dậy, nói: "Cậu đưa Tiểu Nguyệt Lượng đi đi, thần sắp đến rồi."

 

"Ai?" Tống Nam Tinh hỏi.

 

"Mẹ và chủ nhân của thân xác này, Shaniya. Trước khi Tống Thành chết, ông ta đã gọi tôn danh của thần."

 

Không phải ai gọi tôn danh của Shaniya là được bà đáp lại, nhưng nơi này vốn dĩ là tế đàn thờ phụng bà, cộng thêm cảm ứng huyết mạch tự nhiên. Khoảnh khắc giẫm nát đầu Tống Thành, "cậu" mơ hồ cảm nhận được lời triệu hoán.

 

"Cậu" có thể nuốt chửng một phân thân chưa giáng lâm, chứ chưa chắc có thể phản kháng Shaniya.

 

Huyết mạch của Mẹ Dê Đen đã tái tạo cơ thể "cậu", đồng thời khắc sâu bản năng phục tùng không thể kháng cự. Một khi Shaniya giáng lâm, "cậu" sẽ không thể chống lại mà mất đi chính mình, trở thành đầy tớ trung thành của bà.

 

Khi tách ra khỏi "cậu", Tống Nam Tinh không thừa hưởng quá nhiều huyết mạch ô uế. Chỉ cần không bị chú ý, cậu có khả năng thoát nạn rất cao.

 

Tống Nam Tinh không ngờ lại dính líu đến Shaniya, theo bản năng nhìn về phía Thẩm Độ.

 

Thẩm Độ, người luôn đứng từ xa quan sát cuối cùng cũng tiến lên. Những chiếc xúc tu thô to của anh trườn chậm trên mặt đất, vây quanh ba anh em: "Cơ thể này đã bị Shaniya tái tạo, anh cũng không thể tranh giành với Shaniya."

 

Với những thực thể như bọn họ, sự áp chế của huyết mạch là điều tự nhiên và không thể kháng cự.

 

Tống Nam Tinh nhíu mày: "Không còn cách nào khác ư?"

 

Thẩm Độ hơi do dự, nhìn về phía gương mặt giống hệt Tống Nam Tinh nhưng âm tà hơn: "Nếu em sẵn sàng từ bỏ thân xác này, Shaniya sẽ không thể hoàn toàn khống chế em."

 

Quái vật cau mày, dường như đang cân nhắc.

 

Ánh mắt Thẩm Độ đảo qua hai gương mặt giống nhau như đúc, nói chậm: "Các em vốn là một thể."

 

Xúc tu đang bao quanh ba người chạm nhẹ vào mi tâm của quái vật: "Anh cảm nhận được dấu ấn từng để lại trên người em."

 

Tuy rất mờ nhạt, nhưng quả thực là có.

 

Ánh mắt quái vật xẹt qua Tống Nam Tinh, lại nhìn Tiểu Nguyệt Lượng.

 

Tiểu Nguyệt Lượng nắm lấy tay "cậu", nói: "Dù là một Tinh Tinh hay hai Tinh Tinh, đều là Tinh Tinh."

 

Quái vật nhẹ nhàng nắm lại tay cô bé, lần đầu tiên nở nụ cười: "Được."

 

*

 

Việc hai linh hồn tách rời hợp nhất lại không hề dễ dàng.

 

Linh lực của Tống Nam Tinh đã vượt quá phạm vi của con người, nhận thức của cậu thậm chí có thể vô thức thay đổi sự tồn tại khách quan. Năm xưa, bọn họ không chỉ là phân chia linh hồn mà còn phân tách thể xác.

 

Tống Nam Tinh con người thừa hưởng huyết mạch nhân loại, chỉ nhận được một phần nhỏ sức mạnh; còn Tống Nam Tinh tà thần có được thân xác mạnh mẽ hơn, cùng sức mạnh đến từ Mẹ Dê Đen.

 

Nếu bây giờ muốn hợp nhất, chỉ có hai con đường: Hoặc giống như kỳ vọng của Tống Thành, một bên cắn nuốt bên còn lại. Hoặc là mất nhiều thời gian hơn, trước tiên tách bỏ huyết mạch và cơ thể đã bị Shaniya làm ô uế, sau đó nhờ vào một sức mạnh lớn hơn để đắp nặn một thân xác mới.

 

Thẩm Độ dùng xúc tu đan thành một cái kén khổng lồ.

 

Hai người ở trong đó, thông qua việc không ngừng va chạm sức mạnh, tái tạo cơ thể mới. Còn phần thuộc về Shaniya thì bị Thẩm Độ loại bỏ.

 

Đây là một quá trình rất dài và cần sự kiên nhẫn.

 

Chỉ khi giọt máu cuối cùng của Shaniya bị thanh lọc hoàn toàn, sắc mặt nặng nề của Thẩm Độ mới giãn ra. Anh nhìn sang Tiểu Nguyệt Lượng đang an tâm chờ đợi bên cạnh, nói: "Tinh Tinh sắp ra rồi."

 

Tiểu Nguyệt Lượng gật đầu, nghiêng đầu áp sát vào kén, lắng nghe động tĩnh bên trong.

 

Ban đầu trong kén có hai giọng nói, thỉnh thoảng vọng ra tiếng cãi vã. Nhưng theo thời gian, tiếng tranh luận dần dần biến thành tiếng lầu bầu một mình.

 

Tiểu Nguyệt Lượng vỗ nhẹ lớp kén cứng cáp, khe khẽ ngâm nga một bài hát.

 

Ngày thứ hai mươi chín, Tống Nam Tinh phá kén.

 

Khi Thẩm Độ thả lỏng những xúc tu đan thành kén, một loại xúc tu khác có màu thuần đen phủ hoa văn đỏ gấp không chờ nổi chui ra từ khe hở. Chúng đung đưa như những sợi tảo biển vừa tìm được tự do, tỏa ra niềm hân hoan của sự sống mới.

 

Tống Nam Tinh toàn thân tr*n tr**, kiệt sức nằm trên những xúc tu to lớn, đôi mắt vì chưa thích nghi với ánh sáng mạnh từ bên ngoài mà nhắm chặt.

 

Thẩm Độ nhìn những xúc tu mới mọc kia, nhướng mày kinh ngạc.

 

Những xúc tu sau lưng anh mừng rỡ quấn lấy những xúc tu non nớt mới sinh. Tống Nam Tinh lúc này mới hơi động đậy, chậm rãi mở mắt. Nhìn thấy những xúc tu xa lạ mọc ra từ cơ thể mình, cậu hoang mang đưa mắt về phía Thẩm Độ.

 

Thẩm Độ hiếm khi lộ ra vẻ không biết phải giải thích thế nào.

 

Anh nhẹ nhàng trấn an những xúc tu mới sinh còn đang bỡ ngỡ, trầm ngâm một lúc rồi nói: "Có lẽ... anh biết nguyên nhân anh chọn em rồi."

 

-------------------------------------

 

Note: Ở các chương trước thỏ bông tên là "Tống Nam Nguyệt", chương này tác giả lại ghi "Tống Bắc Nguyệt", nên mình sửa thành "Tống Nam Nguyệt" cho thống nhất với các chương khác nhé.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.