Tống Nam Tinh treo lơ lửng trên trần nhà, chăm chú phân biệt tiếng lách cách đang tiến lại gần. Khi đối phương bước vào phạm vi tấn công, những chiếc xúc tu vận sức sẵn lập tức lao ra với tốc độ nhanh nhất..
Nhưng đối phương hiển nhiên không phải là không phòng bị, hiểm hóc tránh thoát được đòn tấn công.
Giây tiếp theo, sợi tơ nhện bạc cứng từ trên trần nhà buông xuống, một giọng nói quen thuộc vang lên: "Cái gì đây, bạch tuộc à?"
Tống Nam Tinh vừa định mở rộng lĩnh vực của mình thì khựng lại, thu xúc tu về, ló đầu ra nhìn, kinh ngạc thốt lên: "Chu Huyền? Hứa Lai, Hứa Hồi?"
Chu Huyền cũng không ngờ sẽ gặp cậu ở đây, sững sờ giây lát rồi nhảy xuống từ tơ nhện, cau mày quan sát Tống Nam Tinh đang treo lơ lửng trên trần nhà bằng xúc tu, giọng nói nồng đậm nghi ngờ: "Cậu làm sao mà..."
Tống Nam Tinh thu xúc tu đáp xuống đất, đưa tay xoa mũi, nói ngắn gọn: "Tôi đến tế đàn Dê Đen một chuyến, xảy ra chút chuyện nên thành ra thế này."
Hứa Lai ló đầu ra từ sau lưng Chu Huyền, tò mò hỏi: "Tại sao anh ở đây?"
Hứa Hồi được Hứa Lai ôm trong lòng, cười ha hả: "Xấu quá không dám gặp ai, chạy đến đây trốn khóc chứ gì?"
Tống Nam Tinh: "..."
Cậu cúi đầu nhìn xúc tu của mình, rồi quay sang nhìn Thẩm Độ, ánh mắt đầy nghi hoặc: "Em xấu lắm hả?"
Thẩm Độ ở phía sau bóp một xúc tu đang đung đưa của cậu, đáp lại trong vòng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-ta-than-gia-dang-nhan-loai/2859828/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.