Sau khi tiễn Phàn Thắng Hổ đi, Trương Quân Năng ghé qua bệnh viện thăm Bành An.
Kim Trường Minh đến bệnh viện sớm hơn nửa tiếng, gặp Trương Quân Năng ngoài hành lang.
Kim Trường Minh từng gặp không ít trai đẹp, nhưng người có khí chất ngời ngời và phong thái chính trực như Trương Quân Năng thì rất hiếm thấy.
Trần Triển Tinh thoạt nhìn có vẻ bình thường, nhưng đôi lúc lại hết sức kỳ quái.
Còn Bành An thì khỏi phải nói, là minh chứng sống cho thuyết “gen lỗi”. Hắn đối xử tốt với cha mẹ hắn, vì phận làm con thì phải vậy. Nhưng cái “phải” này chỉ là phép tắc chứ nào có vì tình yêu thương gì.
Nhìn Trương Quân Năng cao lớn đ ĩnh đạc, Kim Trường Minh bất chợt hiểu ra một điều: Chỉ có ánh sáng tuyệt đối như thế mới có thể cứu rỗi được người như Lục Niệm – một người đã chịu tổn thương cả về thể xác lẫn tâm hồn.
“Cảnh sát Trương, tôi là Kim Trường Minh, luật sư của Bành tiên sinh.” Anh ta lên tiếng giới thiệu.
“Xin lỗi, tôi đến muộn.” Thấy trời mưa, Trương Quân Năng chuẩn bị sẵn tinh thần. Đường xá quanh co phức tạp, ngõ ngách chằng chịt, vậy mà anh ấy lại chọn đúng con đường ngược hướng nơi Bành An bị tập kích.
Trương Quân Năng lo lắng hỏi: “Luật sư Kim, tình hình của cậu ấy thế nào rồi?”
Kim Trường Minh thở dài: “Bác sĩ bảo vẫn chưa qua cơn nguy kịch. Lưỡi liềm ấy đâm thẳng vào lưng, cơ thể mất máu quá nhiều…”
Trương Quân Năng hối hận vì đã không nhắc nhở Bành An khi ngồi ở quán mì:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-buom-vai-mat-gia-oan-chuc/2743884/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.