Khi gặp lại Bành An, Trần Triển Tinh thấy hắn ngồi yên trên xe lăn, vẻ mặt điềm tĩnh như nước, đôi chân được che kín bởi một tấm chăn lông cừu ấm áp.
Nếu không phải mắt hắn vẫn còn mở, Trần Triển Tinh đã nghĩ hắn đã chầu trời: “Cậu tàn phế rồi à?”
“Lười vận động thôi.” Giọng Bành An mang theo vẻ chán đời.
“Cậu dưỡng thương bao lâu rồi? Cứ thế này thì thật sự tàn phế mất. À, để chúc mừng cậu còn sống sót.”
Sau đó, Trần Triển Tinh dùng hành động thay lời nói, ném một thứ gì đó về phía Bành An. Bành An bắt lấy một cách vô thức.
Hóa ra đó là một cuốn... tranh xuân cung đồ phương Tây, bàn tay hắn vừa vặn đè lên đúng một vị trí nhạy cảm của người phụ nữ trên bìa.
Hắn không ngẩng đầu lên, vung tay ném lại cuốn sách. Cuốn sách vẽ một đường cong trên không rồi rơi trở lại vào tay Trần Triển Tinh.
Bành An lấy ra một chiếc khăn tay, chậm rãi lau tay, như thể vừa chạm vào thứ gì đó dơ bẩn đến kinh tởm.
Trần Triển Tinh tặc lưỡi: “Bây giờ tôi không chỉ lo cho cái chân của cậu, mà còn lo cho cái “của quý” của cậu nữa, chắc là đã teo tóp hết rồi.”
“Tôi không dùng vì chẳng có chỗ để dùng.” Bành An vứt luôn cái khăn: “Sao cậu lại lò dò ra ngoài rồi?”
“Có kẻ tấn công tôi ở núi Đông Ngũ, họ kể cho tôi một chuyện rất thú vị, tôi không chờ nổi mà phải chia sẻ với cậu.”
Bành An ngước mắt lên nhìn.
Trần Triển Tinh cười nheo mắt: “Còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-buom-vai-mat-gia-oan-chuc/2743889/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.