🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Khi gặp lại Bành An, Trần Triển Tinh thấy hắn ngồi yên trên xe lăn, vẻ mặt điềm tĩnh như nước, đôi chân được che kín bởi một tấm chăn lông cừu ấm áp.

Nếu không phải mắt hắn vẫn còn mở, Trần Triển Tinh đã nghĩ hắn đã chầu trời: “Cậu tàn phế rồi à?”

“Lười vận động thôi.” Giọng Bành An mang theo vẻ chán đời.

“Cậu dưỡng thương bao lâu rồi? Cứ thế này thì thật sự tàn phế mất. À, để chúc mừng cậu còn sống sót.”

Sau đó, Trần Triển Tinh dùng hành động thay lời nói, ném một thứ gì đó về phía Bành An. Bành An bắt lấy một cách vô thức.

Hóa ra đó là một cuốn... tranh xuân cung đồ phương Tây, bàn tay hắn vừa vặn đè lên đúng một vị trí nhạy cảm của người phụ nữ trên bìa.

Hắn không ngẩng đầu lên, vung tay ném lại cuốn sách. Cuốn sách vẽ một đường cong trên không rồi rơi trở lại vào tay Trần Triển Tinh.

Bành An lấy ra một chiếc khăn tay, chậm rãi lau tay, như thể vừa chạm vào thứ gì đó dơ bẩn đến kinh tởm.

Trần Triển Tinh tặc lưỡi: “Bây giờ tôi không chỉ lo cho cái chân của cậu, mà còn lo cho cái “của quý” của cậu nữa, chắc là đã teo tóp hết rồi.”

“Tôi không dùng vì chẳng có chỗ để dùng.” Bành An vứt luôn cái khăn: “Sao cậu lại lò dò ra ngoài rồi?”

“Có kẻ tấn công tôi ở núi Đông Ngũ, họ kể cho tôi một chuyện rất thú vị, tôi không chờ nổi mà phải chia sẻ với cậu.”

Bành An ngước mắt lên nhìn.

Trần Triển Tinh cười nheo mắt: “Còn nhớ cái chết của Ngụy Phi Thao chứ?”

Bành An: “Hắn ta bị người Nhật giết.”

Trần Triển Tinh: “Thôi bớt giả nai với tôi đi. Cả cậu và tôi đều biết hắn ta chết như thế nào, nhà họ Ngụy cũng tra ra rồi. Giờ tôi với cậu đều nằm trong danh sách truy sát của họ. Họ phái một Liễu Chi và một viên cai ngục đến, cả hai chúng ta đều bị nhắm đến.”

“Nhà họ Ngụy ở núi Đông Ngũ giờ đã hồi sinh, tôi thấy rằng cái chết của Ngụy Phi Thao lại càng làm cho họ mạnh lên.” Bành An hỏi: “Còn tên cai ngục kia thì sao?”

“Tôi giao cho trưởng ngục rồi. Với cái thân phận hiện giờ của tôi, đụng vào cảnh sát là toi.” Trần Triển Tinh vừa nói vừa nhếch môi cười.

“Cậu ra đây không chỉ để nói chuyện này chứ?”

“Vụ của nhà họ Ngụy, cậu xử hay tôi xử?” Giọng Trần Triển Tinh không phải hỏi ý kiến mà đầy sự chắc chắn.

Bành An hạ mắt, cất giọng bình thản: “Tôi không quyền không thế, chỉ là dân thường, đấu không lại nhà họ Ngụy. Cậu làm đi.”

“Đúng rồi, người phụ nữ đó hỏi thăm tin tức về cậu. Có vẻ rất quan tâm đ ến cậu.” Trần Triển Tinh quan sát biểu cảm của Bành An.

Tuy nhiên, Bành An không có bất kỳ phản ứng nào: “Hôm qua, Liễu Chi gặp tai nạn, cũng đang ở bệnh viện.”

Trần Triển Tinh nhướng mày: “Cậu bỗng dưng tốt bụng cứu người à?”

Bành An không để ý: “Thật sao? Tôi tốt bụng đến vậy à?”

“Trong mắt cô ta, cậu đã là người tốt lắm rồi.”

“So với cậu ấm Trần thì tôi quả thật quá tốt bụng. Liễu Chi còn có giá trị, cô ta không thể chết, đừng động vào.”

Trần Triển Tinh gật đầu: “Tôi cũng cảm thấy khuôn mặt của Liễu Chi rất hữu dụng.”

Hai người nhìn nhau, dường như hiểu ý nhau nhưng không nói ra.

Bành An: “Việc của nhà họ Ngụy, phiền cậu ấm Trần lo liệu vậy.”

“Đợi tôi ra ngoài, tôi sẽ lột s@ch da mặt của nhà họ Ngụy.”

“Cậu không trì hoãn nữa?”

“Cha tôi đã ra lệnh, Vân Môn không thể thiếu tôi.”

“Tôi tưởng cậu muốn ở lại núi Đông Ngũ để đối đầu với người phụ nữ đó đến cùng.”

Bành An lại thầm nghĩ: Trần Triển Tinh đã rời khỏi núi Đông Ngũ, vậy cô thì sao?

Trần Triển Tinh cười khẩy: “Tôi không muốn đối đầu với cô ấy, tôi chỉ muốn gặp cô ấy một lần. Tôi sẽ quay lại vào buổi chiều, nếu thời gian thi hành án của tôi chưa hết, tôi sẽ cảm thấy áy náy, cũng không được cô ấy tha thứ.”

“Trần Triển Tinh, cậu thật ngây thơ.” Cô ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu đâu.

*

Liễu Chi đã đưa ra quyết định vào buổi chiều. Cô ấy xuống giường, ôm lấy vết thương ở eo, lê bước ra ngoài.

Bác sĩ Lam thấy vậy thì khuyên cô ấy quay về nghỉ ngơi.

Nhưng Liễu Chi lại nói: “Tôi muốn gặp Bành tiên sinh.”

Sau đó, bác sĩ Lam rời khỏi phòng, nhường chỗ cho Bành An và Kim Trường Minh.

Bành An vẫn còn yếu, hắn ngồi trên xe lăn, không thể tự đi lại, phải nhờ Kim Trường Minh đẩy vào.

“Bành tiên sinh may mắn thoát chết, quả đúng là phúc lớn mạng lớn.” Liễu Chi cũng chẳng khá hơn là bao, cô ấy thở hổn hển.

Ánh mắt sau tròng kính của Bành An vẫn là vẻ lạnh lùng quen thuộc: “Cô nghĩ thông suốt rồi sao?”

“Chim khôn chọn cành mà đậu. Bành tiên sinh, tôi nghĩ anh đã biết mục đích tôi tiếp cận anh rồi. Tôi nhận được một nhiệm vụ, có người nói với tôi rằng anh rất yêu một người phụ nữ, cô ấy bị kết án nặng, nhưng lại là người duy nhất chiếm được cảm tình của anh, mà tôi lại có vài nét giống cô ấy. Người đó phái tôi đến để quyến rũ anh.”

“Chỉ có kẻ ngu mới giao cho cô nhiệm vụ hoang đường như vậy.” Nhà họ Ngụy nghĩ hắn say mê người phụ nữ ở núi Đông Ngũ sao? Thật là nực cười.

Liễu Chi nói tiếp: “Tôi là người Thiên Tân, cha mẹ mất sớm, tôi muốn đến Thượng Hải tìm người thân. Nhưng đến nơi tôi mới biết người thân của tôi đã không còn ai, tôi không còn nơi nương tựa ở Thượng Hải. Lúc đó, tôi gặp một người, người này nói sẽ giúp đỡ tôi nếu tôi hoàn thành nhiệm vụ, đảm bảo cho tôi cuộc sống no đủ về sau.”

Bành An hỏi: “Ngoài tôi ra, còn mục tiêu nào khác không?”

“Còn một người nữa, là Trần tiên sinh. Nghe nói Trần tiên sinh cũng mê đắm người phụ nữ đó, còn cùng cô ấy đến núi Đông Ngũ. Người đó nói với tôi rằng Bành tiên sinh…” Dường như Liễu Chi có điều khó nói, sau một lúc lâu mới nói: “Người đó nói rằng, những người đàn ông chưa có kinh nghiệm thường dễ bị kích động, dễ sa vào cạm bẫy sắc đẹp. Vì vậy tôi mới đến đây. Còn về Trần tiên sinh, có lẽ họ có những nhiệm vụ khác.”

Kim Trường Minh liếc nhìn Bành An. Nếu Bành An mà dễ bị kích động thì cha mẹ hắn đã không cần lo lắng về vấn đề nối dõi rồi. Bành An chính là người không hề có chút “kích động” nào.

Bành An hỏi tiếp: “Việc tôi bị cách chức tạm thời cũng là do bọn họ làm?”

“Tôi không biết kế hoạch của họ, tôi chỉ có nhiệm vụ tiếp cận anh và cha mẹ anh, lấy lòng hai người họ. Họ nói anh là một thiên tài tài chính, rất giỏi chuyện “tiền đẻ ra tiền”. Họ muốn lôi kéo anh, họ rất bất ngờ về việc anh bị ám sát vào đêm mưa bão. Sau đó, nhiệm vụ của tôi thất bại, tôi cảm thấy họ muốn giết tôi, tôi muốn rời đi, nhưng…”

Sau đó, Liễu Chi bị đâm một nhát. Cô ấy giả chết, qua mắt đám người đó, rồi mang theo vết thương chạy đến nhà họ Bành cầu cứu.

Lúc này Kim Trường Minh lên tiếng: “Cô nên cảm thấy may mắn vì cô đã chạy đến nhà họ Bành mà không bị theo dõi, nếu không thì đã liên lụy đến ông bà Bành.”

Liễu Chi có vẻ hơi hoảng hốt: “Xin lỗi, tôi không có người thân nào ở Thượng Hải, ông bà Bành đối xử với tôi như người nhà, tôi thật sự không có cách nào khác mới đến cầu cứu.”

Bành An lạnh lùng hỏi: “Người liên lạc với cô tên gì?”

Liễu Chi đáp: “Anh ta dùng bí danh, tên Sâm Lâm.”

Bành An nhìn chằm chằm: “Liễu tiểu thư, những lời cô nói có thể cứu được mạng cô hay không thì chưa biết.”

Liễu Chi cầu xin: “Bành tiên sinh, tôi không muốn dính líu vào chuyện của anh, tôi chưa từng làm hại anh, anh có thể để tôi đi không?”

Bành An chỉ đáp ngắn gọn: “Không phải tôi không thả cô, mà là họ có thả cô hay không. Nếu họ phát hiện cô chưa chết, cô nghĩ họ sẽ làm gì?”

“Ông bà Bành không sao chứ? Tôi có làm liên lụy đến họ không?” Liễu Chi lo lắng nhìn hắn, đôi môi nhợt nhạt khiến đôi mắt cô ấy càng trở nên to tròn.

Bành An chỉ đáp: “Họ vẫn ổn, tạm thời.”

Liễu Chi nhìn xuống chân Bành An: “Bành tiên sinh, anh…”

Bành An không trả lời, ra hiệu cho Kim Trường Minh đẩy xe lăn.

“Liễu tiểu thư, cô cứ nghỉ ngơi cho khỏe.” Kim Trường Minh đóng cửa lại.

Liễu Chi nhận ra, từ đầu đến cuối, Bành An chưa hề hỏi gì về người phụ nữ kia – người được cho là rất giống cô ấy. Cô ấy đưa tay sờ lên khuôn mặt mình, không biết mình giống người đó tới mức nào, nhưng thái độ của Bành An... chẳng giống như đang “mê mệt” người phụ nữ kia chút nào.

Liệu hắn có thật sự thích người phụ nữ ở núi Đông Ngũ kia không?

*

Cả hai trở lại phòng khách của Bành An.

Kim Trường Minh nói: “Hóa ra Liễu Chi đúng là người Thiên Tân, lý lịch trong sạch.”

Bành An đột ngột hỏi: “Luật sư Kim, anh có nghe nói đến tên Sâm Lâm chưa?”

Kim Trường Minh suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Tôi chưa từng nghe qua.”

Bành An nói: “Trước đây, Ngụy Phi Thao gọi người này là chú Lâm.”

Kim Trường Minh gật đầu: “Vậy thì đúng là nhà họ Ngụy đang âm mưu gây chuyện.”

Khóe môi Bành An nhếch lên đầy giễu cợt: “Người đứng đầu nhà họ Ngụy đúng là già cả lú lẫn rồi. Ngụy Phi Thao bị người Nhật giết, có liên quan gì đến tôi. Nhưng theo lời Liễu Chi, ông ta vẫn muốn tha mạng cho tôi.”

“Bành tiên sinh, anh khác với Trần tiên sinh. Anh giúp những quan chức cao cấp kiếm tiền, họ mừng còn không kịp. Còn Trần tiên sinh, chiếm lấy địa bàn Thượng Hải, cướp mất việc làm ăn của nhà họ Ngụy, nên họ hận Trần tiên sinh hơn hận anh nhiều.”

Bành An: “Để Trần Triển Tinh giải quyết chuyện nhà họ Ngụy thì quá hợp lý rồi.”

Dù sao thì Trần Triển Tinh đã ở núi Đông Ngũ lâu như vậy, chắc chắn là ngứa ngáy tay chân lắm rồi.

*

Gió trên núi lạnh thấu xương.

Làm việc cả ngày, tối đến Lục Niệm lại bị gọi đi. Xong xuôi, tay cô đầy bùn đất. Cô múc một gàu nước từ giếng lên, rửa tay, xắn tay áo lên, rửa sạch nửa cánh tay.

Chỉ vài động tác đơn giản mà cô đã run lên vì lạnh, nhưng cô vẫn cố gắng rửa mặt.

Sáng hôm sau, cô cảm thấy hơi khó chịu nhưng vẫn cố đi làm.

Tối đến, dù mặc bao nhiêu quần áo, cô vẫn thấy lạnh.

May mắn là cô đã tạo được mối quan hệ tốt với bà quản giáo. Bà ta thấy cô mặc đồ dày cộp cũng chẳng nói gì.

Nhưng đến sáng hôm nay, Lục Niệm mãi không thể dậy nổi.

Bà quản giáo đến gọi: “Lục Niệm, hôm nay công việc của cô nhiều lắm, làm không xong thì tối phải làm đến khuya đấy.”

Lục Niệm cố gắng ngồi dậy, cổ họng khô khốc, đau rát, mỗi lần nói chuyện lại như nuốt cát. Cô không chịu nổi nữa, lấy một lọ kem dưỡng da ra để hối lộ bà ta.

Bà ta nhìn chằm chằm vào mặt cô: “Lại dùng đồ Tây nữa à? Không trách da mặt lại mịn màng như vậy.”

Lục Niệm lên tiếng, giọng yếu ớt: “Bà quản giáo, tôi không khỏe, bà có thể cho tôi nghỉ một chút được không?”

Bà ta liếc cô một cái: “Miệng lưỡi ngọt xớt, nói trúng tâm can tôi rồi đấy.” Bà ta cất lọ kem vào túi áo: “Thôi được, tôi cho cô đi khám bệnh. Bệnh tật phải uống thuốc, có người cố chịu, cuối cùng không qua khỏi đâu. Mùa đông ở núi Đông Ngũ lạnh lắm, biết bao người chết cóng rồi.”

“Vâng.” Lục Niệm nói, lưng vẫn lạnh run.

Bà quản giáo mang theo một bình rượu mà Mã Thủy Dung dâng lên: “Cô có muốn uống rượu để sưởi ấm không?”

“Cảm ơn bà, nhưng tôi sợ uống rượu sẽ làm lỡ việc.”

Chờ bà ta đi xa, Lý Đại nói: “Tôi tưởng bà ấy cho cô nghỉ nửa ngày, ai ngờ vẫn bắt làm việc.”

Lục Niệm đáp: “Ít ra còn được đi khám bệnh.”

Lý Đại lo lắng: “Cô phải chú ý sức khỏe đấy. Hay là để tôi làm hộ phần việc của cô?”

“Không cần đâu, cô còn nhiều việc lắm.” Lục Niệm vò vạt tay áo, giữ ấm.

Không lâu sau, bà quản giáo quay lại: “Tôi đã xin cho cô đi khám bệnh rồi, cô qua đó lấy thuốc rồi quay lại làm việc.”

“Vâng.”

Bà ta dặn dò: “Nhớ đấy, chỉ đi lấy thuốc thôi, đừng làm mất thời gian.”

Trên đường đến phòng y tế, Lục Niệm bất ngờ trông thấy những vệt đỏ tươi loang lổ trên sàn, giống như những bông hoa rực rỡ vừa bung nở. Từng giọt máu in hằn xuống mặt đất, không rõ bắt đầu từ đâu, cũng chẳng biết sẽ chảy đến nơi nào. Màu sắc còn tươi mới, đỏ thắm, chứng tỏ vừa có người bị thương.

Ở núi Đông Ngũ đã lâu, Lục Niệm chưa từng bước chân vào phòng thẩm vấn.

Những người bị thẩm vấn thường là những kẻ không ngoan ngoãn trong mắt các cai ngục. Họ còn có một danh xưng khác – các nhà cách mạng. Một khi đã vào đây, họ phải đối mặt với những trận đòn roi tra tấn tàn khốc, dã man.

Cai ngục trưởng từng nói những kẻ phản động này không giống tội phạm thông thường. Tội ác của họ bắt nguồn từ tư tưởng lệch lạc, được tổ chức bài bản, kỷ luật chặt chẽ và cực kỳ ngoan cố, không chịu khuất phục.

Vệt máu kéo dài đến tận phòng y tế.

Lục Niệm đẩy cửa vào thì thấy bác sĩ đang cấp cứu cho một người.

Người đó đầu tóc bù xù, quần áo đầy máu, những vùng da hở ra không chỗ nào là lành lặn.

Lục Niệm không nhìn rõ mặt người đó, thậm chí cô còn nghĩ rằng với những vết thương nặng như vậy, sống hay chết đều là một dấu chấm hỏi.

Bác sĩ không ngẩng đầu lên, chỉ nói nhanh: “Cô có việc gì?”

Lục Niệm nói xong, ho khan hai tiếng: “Hình như tôi bị cảm lạnh.”

Bác sĩ đáp: “Cô đợi một lát.”

Lục Niệm nhìn người kia.

Điều kỳ lạ là từ đôi mắt bị mái tóc che khuất, cô cảm giác như có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình. Tất nhiên, có thể đó chỉ là ảo giác, cô thậm chí còn không nhìn rõ mắt anh ta ở đâu.

Nguyên tắc sống sót ở núi Đông Ngũ rất đơn giản: Nghe lời, những chuyện không nên biết thì đừng bao giờ tìm hiểu.

Lục Niệm quay mặt về phía tủ thuốc đông y. Cam thảo, đương quy, hoàng kỳ, xuyên khung, kỷ tử, nhục đậu khấu... Cô lẩm nhẩm từng cái tên thuốc để giả vờ không nghe thấy tiếng r3n rỉ đau đớn phát ra từ giường bệnh.

Bác sĩ bận rộn một lúc rồi vội vã ra ngoài.

Lục Niệm không đành lòng nhìn người kia thêm nữa.

Người kia phát ra một tiếng ho khan: “A…”

Cuối cùng, Lục Niệm quay đầu lại. Cô thấy bàn tay người đó cố sức nâng lên, rất chậm, rồi rơi phịch xuống giữa không trung.

Anh ta nói gì đó, nhưng cô nghe không rõ.

Cửa phòng y tế mở toang, tiếng bước chân vang lên bên ngoài. Tiếng nói bên trong cũng có thể bị những người bên ngoài nghe thấy.

Lục Niệm ho khan hai tiếng, cô phải quay lại làm việc. Có lẽ chiều nay cô sẽ quay lại tìm bác sĩ kê thuốc.

Cô vừa bước ra cửa thì người trên giường bệnh đột ngột khàn giọng gọi một cái tên mơ hồ.

Cô dừng chân, ngoảnh đầu nhìn.

Người kia thở d ốc, cuối cùng cũng bật ra ba từ rõ ràng hơn: “Kỷ Thượng Chương.”

Lục Niệm lập tức cứng đờ tại chỗ. Người này bị thương nặng, giọng nói khàn khàn, có lẽ cô đã nghe nhầm. Nhưng chân cô như bị đóng đinh, không tài nào nhấc lên nổi.

“Kỷ Thượng Chương.” Người đó lặp lại lần thứ ba.

Lục Niệm nghe rõ ràng. Đó chính xác là tên bạn trai cô.

Cô bước đến gần người đó: “Anh quen biết Kỷ Thượng Chương?”

“Tôi…”

Cô tiến lại gần hơn, cúi thấp người nhìn vào số hiệu trên bộ quần áo tù của người này: 904.

Cô ghé tai sát miệng anh ta, cố gắng nghe rõ, anh ta nói: “Tôi... tôi là... đồng đội của anh ấy…”

Người đàn ông 904 ho dữ dội.

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân.

Lục Niệm lập tức buông anh ta ra, nhanh chóng quay về vị trí ban nãy.

Bác sĩ quay lại: “Có thuốc rồi đây.”

“Đảm bảo không chết là được, tàn phế cũng không sao.” Hai tên cai ngục bước vào, ánh mắt sắc bén như chim ưng quét qua Lục Niệm và người nằm trên giường.

Bác sĩ vẫn bận rộn, không để tâm đ ến Lục Niệm.

Cô nhanh chóng rời khỏi phòng y tế.

*

Buổi chiều tà, dưới tán cây xanh mát, bà quản giáo nằm trên ghế dài, vừa hút thuốc vừa nhâm nhi chút rượu. Bà ta nghiện thuốc nặng, đặc biệt thích hút thuốc bằng ống dài. Mỗi khi giám sát công việc, bà ta luôn hút vài hơi. Hút được một lúc, bà ta bắt đầu mơ màng, lim dim trong bóng cây, khói thuốc từ miệng tan vào không khí.

Đột nhiên, tiếng ho của Lục Niệm vang lên.

Bà ta bị làm phiền, trở nên cáu gắt: “Cái gì mà ồn ào thế? Ho thì đi qua góc mà ho, đừng lây bệnh cho tôi.”

“Bà quản giáo, tôi xin đi phòng y tế nữa được không?” Lục Niệm nhỏ giọng, tỏ vẻ rụt rè.

Bà quản giáo rít một hơi thuốc: “Sao? Uống thuốc ghiền rồi à?”

“Hôm nay bác sĩ chưa kê thuốc cho tôi.”

“Chuyện này, tôi chỉ lo được một lần. Có cơ hội thì nắm lấy, không có thì tôi cũng bó tay. Tôi ở đây làm giám sát chứ không phải hầu hạ các cô.” Bà quản giáo ngồi dậy, nói với vẻ khó chịu: “Tôi đã phá lệ mấy lần rồi, là vì nể mặt giám đốc Bành, nhưng chuyện nào ra chuyện đó. Lâu lắm rồi giám đốc Bành không ghé qua.”

“Đợi đến khi xuân về hoa nở, Bành tiên sinh sẽ đến thăm, lúc đó bà sẽ nhận được phần thưởng xứng đáng.”

Bà ta nhoẻn miệng cười, nhưng nhận ra biểu cảm của mình hơi lộ liễu nên vội vã mím chặt môi. Dù vậy, ánh mắt rạng rỡ của bà ta đã để lộ niềm vui, khiến cả khuôn mặt trông có chút kỳ quái: “Đừng hứa lèo, tiền bạc phải cầm chắc trong tay thì mới yên tâm.”

Lục Niệm vội đưa tiền cho bà ta.

Bà quản giáo nhét tiền vào túi, hạ giọng: “Hôm nay thì không đi được rồi, cố chịu thêm chút đi.”

“À, đúng rồi, tôi thấy ở phòng y tế có một người bị thương khắp người, anh ta…”

Bà ta lập tức nghiêm mặt: “Biết những chuyện này không có lợi cho cô đâu. An phận ở đây, chờ hết hạn tù rồi về, sống ngày tháng không đến nỗi tệ.”

“Bà quản giáo, tôi còn ở đây lâu lắm, làm thế nào để không đắc tội với cấp trên?”

“Những người cô nói ấy à, đầu óc toàn tà đạo, đi làm mấy chuyện cứu nước vô ích, rước họa vào thân.” Bà quản giáo nhếch môi, ánh mắt đầy khinh thường.

Lòng bàn tay Lục Niệm ướt đẫm mồ hôi.

“Đừng quá lo lắng, họ bị giam ở khu khác, không đụng đến các cô đâu.” Giọng bà ta nghiêm khắc hơn: “Làm cách mạng là tội lớn. Hôm nay cô hỏi tôi thì được, nhưng đừng bao giờ hỏi ai khác. Lỡ bị gán tội danh đồng lõa thì chỉ có nước chết.”

“Vâng, cảm ơn bà đã nhắc nhở.”

Bạn trai cô đã bỏ đi, để lại một lá thư đầy ẩn ý. Bà nội Kỷ nói cháu trai đi đánh Nhật. Ngoài ra, gia đình họ không biết gì thêm.

Hôm nay nghe người tù số 904 nói, Lục Niệm mới hiểu rằng bạn trai cô đã chọn con đường đầy chông gai, nhưng anh không hề hối tiếc.

Cô chưa bao giờ nghe nói ở đây có giam giữ những người cách mạng, chứng tỏ đó là một nơi giam giữ rất bí mật.

Người tù số 904 là cây cầu nối liền giữa cô với quá khứ của bạn trai, nhưng cô không biết làm cách nào để gặp lại anh ta.

*

Công việc lao động trong khu nữ phạm nhân mỗi người một nhiệm vụ. Sau khi nhận được đồ của Lục Niệm, bà quản giáo cũng tỏ vẻ thông cảm: “Trên núi Đông Ngũ lạnh lắm, sợ cô lại lạnh đến nửa sống nửa chết. Hôm nay đổi với người nào đó, qua kho củi làm việc vặt đi.”

Lục Niệm cảm ơn không ngớt. Cô chuyển sang kho củi làm một lúc, nhưng chưa kịp ổn định thì lại bị gọi đi.

Cai ngục dẫn cô và một người khác đến trại giam khác.

“Hôm nay, hai người làm việc ở đây.” Cai ngục nói: “Tù nhân số 904 bị bệnh nặng. Nhớ rắc một chút thuốc bột lên cơm của anh ta.”

904... Lục Niệm nhìn cai ngục, khẽ đáp: “Vâng, thưa ngài.”

Trong bếp có một sổ ghi chép, liệt kê số lượng thức ăn được vận chuyển mỗi ngày. Nhân lúc không ai để ý, Lục Niệm xé một tờ giấy, dùng bút viết vài chữ. Cô cuộn chặt mảnh giấy, giấu vào cơm của 904.

Khoảng nửa tiếng sau, cô tìm cớ đến thu dọn bát đ ĩa nhưng bị cai ngục ngăn lại.

Đang lo lắng, cô bỗng phát hiện hồi âm từ 904.

Anh ta đã khắc vài chữ nhỏ lên một đôi đũa tre.

Lục Niệm căng mắt nhìn kỹ.

Người kia nhờ cô chuyển một bức thư. Nói là thư, thật ra chỉ là một câu ngắn được khắc trên một chiếc đũa khác.

Lục Niệm cầm một hòn đá, đập gãy đôi đũa tre.

*

Sáng hôm sau, Lục Niệm đến khu giam, cai ngục nói: “Không cần chuẩn bị cơm cho 904 nữa.”

Lục Niệm đánh bạo hỏi: “Vì sao?”

“Chết rồi.” Cai ngục đáp một cách hờ hững, một mạng người đối với anh ta chẳng khác nào một con kiến.

Bàn tay Lục Niệm siết chặt, nhưng cô vẫn giữ vẻ thản nhiên, lặng lẽ lùi lại.

Tù nhân 904 vĩnh viễn biến mất trong đêm lạnh giá trên núi Đông Ngũ.

Lục Niệm cảm thấy trong lòng đau nhói.

Sau cái chết của Ngụy Phi Thao, cô từng có ý định đi theo bạn trai. Nhưng Bành An đã ngăn cô lại, nói rằng cô còn chưa báo thù, cô phải sống.

Cô sống vì bạn trai của mình.

Trong cuộc chiến, có sống có chết. Nếu tín hiệu của 904 không được truyền ra ngoài thì cái chết của anh cũng chỉ uổng phí, không cứu thêm được ai.

Lục Niệm không phải người nhiệt huyết, cô chỉ cảm thấy mình phải tiếp nối ý chí của bạn trai, thay anh hoàn thành nhiệm vụ còn dang dở. Mạng sống của cô, cô chẳng mảy may xem trọng.

Vấn đề là, cô bị nhốt ở núi Đông Ngũ, làm sao có thể gửi tin?

Lục Niệm không muốn báo cho Bành An hoặc Kim Trường Minh biết. 904 đã trao sinh mạng vào tay cô, cô không thể tùy tiện giao lại cho người khác. Cô phải tự mình chuyển tin.

Lục Niệm cố gắng chống chọi với cơn cảm lạnh mà không dùng thuốc. Từ việc ho tới mức không thể đứng dậy, cô đã hồi phục hoàn toàn.

Cô đã nghĩ, nếu bệnh nặng, có thể sẽ có cơ hội được thả ra. Nhưng không ngờ, gió lạnh của núi Đông Ngũ lại không thể hạ gục cô.

Tối hôm đó, Lục Niệm ngồi trên giường, cố gắng phác họa về địa hình núi Đông Ngũ trong trí óc, nhưng lại nhanh chóng từ bỏ ý định bỏ trốn. Quá mạo hiểm.

Bất chợt, cô nghĩ đến kho thuốc của phòng y tế.

Bản Thảo Cương Mục có ghi: Nhục đậu khấu vị cay, tính ấm, có tác dụng thu liễm, làm ấm khí trung tiêu, trị tiêu chảy lâu ngày và đau bụng do lạnh, hỗ trợ làm ấm và làm săn chắc đường ruột.

Và ngay lúc đó…

Dòng suy nghĩ của Lục Niệm bị gián đoạn.

“Lục Niệm, sao còn chưa ngủ?” Lý Đại dụi mắt, uể oải hỏi: “Ngày mai còn phải dậy sớm làm việc đấy.”

“Tôi ngủ ngay đây.” Lục Niệm trả lời rồi nằm xuống.

Đúng là đã đến lúc phải nghỉ ngơi, vì cô đã nghĩ ra cách để ra ngoài rồi.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.