🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lục Niệm mang lớp hóa trang Liễu Chi ra phố.

Bành An cân nhắc một hồi, rồi gọi điện đến sở cảnh sát: “Cảnh sát Trương.”

“Bành tiên sinh, hai ngày trước tôi nghe luật sư Kim nói cậu từng tỉnh dậy. Nhưng mỗi lần tôi tìm cậu, cậu đều đang hôn mê.”

“Thật lòng mà nói, cảnh sát Trương, từ nhỏ tôi đã yếu ớt nhiều bệnh. Lần này bác sĩ lại bảo cần tĩnh dưỡng nửa năm.”

“Bành tiên sinh, hôm nay có rảnh không? Tôi qua nói chuyện với cậu.”

Quá hợp ý, Bành An lập tức đồng ý.

Gặp lại Trương Quân Năng, Bành An không giấu được sự hài lòng.

Để tiếp đãi một vị cảnh sát trẻ trung, phong nhã như vậy, hắn đặc biệt mở một hộp trà Bích Loa Xuân: “Cảnh sát Trương, mời ngồi.”

“Bành tiên sinh sống một mình ở đây sao?” Trương Quân Năng quan sát căn biệt thự mang phong cách kiến trúc châu Âu, có lối vào riêng và một khu vườn, chủ yếu là người nước ngoài, thương nhân giàu có và quan chức cấp cao sinh sống ở đây.

Bành An chậm rãi rót trà: “Muốn yên tĩnh chút.” Hắn không ngồi trên sofa mà ngồi trên xe lăn.

Trương Quân Năng suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Chân của cậu…”

“Cần thời gian, chắc có thể hồi phục.” Bành An nâng nắp ấm lên, mùi trà xộc lên mũi, hắn rót một tách trà và đẩy sang phía đối diện: “Cảnh sát Trương có nhận được thông tin gì về hung thủ qua lời khai của Phàn Thắng Hổ không?”

“Chúng tôi đã lục soát khắp nơi nhưng vẫn chưa có kết quả. Cậu còn manh mối nào khác sao?”

“Tôi không đeo kính, không nhìn thấy gì cả.” Bành An tự rót cho mình một tách trà, nước trà trong vắt, chỉ cần ngửi thôi cũng biết là trà thơm. Hắn không uống ngay mà nói: “Lúc đó tôi ngửi thấy một mùi hương rất lạ, nhưng chỉ trong chốc lát. Từ khi tỉnh dậy, tôi đã không thể miêu tả được mùi đó nữa.”

“Mưa cũng không rửa trôi được mùi hương của hung thủ?”

Bành An khẽ nhíu mày: “Khứu giác của tôi rất nhạy bén.” Giống như hắn đột nhiên ngửi thấy mùi hương của Lục Niệm, nhưng cô không xịt nước hoa.

“Không phải chúng tôi hoàn toàn không có chút manh mối nào. Nạn nhân mà cậu nhìn thấy, cũng như những nạn nhân trước đó, đều có những mối quan hệ tình cảm phức tạp.”

“Nhiều ông chủ giàu có cưới nhiều bà vợ bé, nhưng hung thủ lại không nhắm vào họ.”

“Chúng tôi đã phân tích đặc điểm của các nạn nhân, có thể hung thủ nhắm vào những người “đùa giỡn với tình cảm” hơn. Còn các bà vợ lẽ đều có danh phận cả rồi.”

Bành An nâng tách trà, nói với giọng thản nhiên: “Cảnh sát Trương, thật sự vất vả cho các anh.”

“Tôi biết Bành tiên sinh ở đây không có nhiều manh mối, nếu có, cậu cũng sẽ không giấu tôi lâu như vậy.”

Bành An nhấp một ngụm trà rồi nói: “Cảnh sát Trương quả nhiên đoán đâu trúng đó.”

“Cậu có lòng tốt, cũng không muốn hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Nhưng dân gian lại đồn rằng sắp có một cơn mưa lớn nữa.”

Bên ngoài cửa sổ, mặt trời mùa đông đang dịu dàng chiếu rọi.

Bành An đẩy nhẹ gọng kính: “Khi nào?”

“Trong vòng ba ngày tới.”

Hắn không thể để người phụ nữ đó ra ngoài vào ban đêm.

“Cảnh sát Trương, anh không vội về chứ?”

Lúc này Trương Quân Năng mới bắt đầu thưởng trà: “Có việc gì sao?”

“Hôm qua Lục tiểu thư trúng độc ở núi Đông Ngũ, bác sĩ bên đó không thể làm gì, đành phải chuyển cô ấy ra ngoài.”

Trương Quân Năng uống hết tách trà: “Tình hình nghiêm trọng không?”

“Sau khi điều trị, đã tạm thời ổn định. Nhưng hiếm khi cô ấy ra ngoài, muốn đi dạo trong phố một chút. Chỉ tiếc chân tôi không tiện, cô ấy đành phải đi một mình. Nếu cảnh sát Trương có thời gian, có thể đi cùng cô ấy.”

“Tôi không tiện đi cùng.” Trương Quân Năng đặt tách trà xuống.

“Cảnh sát Trương, đôi lúc anh quá câu nệ thân phận rồi.” Hai người lời ít ý nhiều, nhưng trong lòng đều hiểu rõ.

Trương Quân Năng cười nhạt: “Tôi là cảnh sát, không được tự do như các cậu. Sự quan tâm của Bành tiên sinh dành cho Lục tiểu thư, tôi đều thấy cả.”

“Cảnh sát Trương hiểu lầm rồi.” Bành An đang định lấy lý do cha mẹ hắn ép đi gặp Lục Niệm để giải thích.

Nhưng Trương Quân Năng không để hắn có cơ hội, anh ấy đứng dậy: “Bành tiên sinh, tôi có việc, xin phép đi trước.”

*

Lục Niệm đi qua mấy con phố, vào hơn chục cửa hàng, cuối cùng mới đến được một tiệm đồ cũ.

Từ xa, cô dừng chân lại. Cô và bạn trai từng đi qua nơi này vô số lần, nhưng chưa một lần bước vào. Làm sao cô biết được nơi đây lại là một điểm liên lạc bí mật.

Trước cửa tiệm, một anh chàng đang quét sân, thấy cô, anh chàng đó lập tức tươi cười bước tới: “Chào cô, đến bàn chuyện làm ăn phải không?”

“Đúng vậy.” Lục Niệm giơ chiếc túi trong tay lên.

Anh chàng lễ phép nói: “Mời cô vào trong.”

Trên bức tường của tiệm treo đầy các hình minh họa trang phục, phía bên kia bày mấy giá quần áo.

Lục Niệm hỏi: “Ông chủ có ở đây không?”

“Ông chủ chưa về.” Chàng trai khẽ cúi người, tỏ vẻ ân cần: “Cô cứ nói chuyện với tôi cũng được, tôi sẽ cho cô một cái giá công bằng.”

“Anh có thể tự quyết định sao?”

Chàng trai gãi đầu: “Chuyện nhỏ thì được, nhưng… cô có việc lớn cần bàn sao?”

Lục Niệm gật đầu.

“Vậy phải đợi ông chủ của tôi quay lại.”

“Khi nào quay lại?”

“Không nói trước được, có thể là buổi chiều.”

Lục Niệm nhìn khoảng không gian phía trên cầu thang: “Ông ấy sống ở đây à?”

“Cũng không hẳn, ông ấy có nhà ở bên ngoài. Ông ấy ra ngoài giao lưu, nếu ăn tối muộn thì có thể sẽ không về, tôi sẽ đóng cửa tiệm. Nếu cô muốn bàn chuyện làm ăn với ông chủ, ngày mai có thể đến. Chắc chắn ngày mai ông chủ của chúng tôi sẽ ở đây, bởi chúng tôi phải vận chuyển hàng hóa, nếu không có ông chủ theo dõi, tôi không yên tâm được.”

Lục Niệm như đang tán gẫu: “Cửa tiệm chỉ có cậu và ông chủ thôi sao?”

Chàng trai thật thà đáp: “Còn một người phụ trách sổ sách, nhưng không may, hôm nay anh ấy đi cùng ông chủ rồi.”

“Vậy tôi sẽ quay lại sau.”

“Để tôi tiễn cô nhé.” Đi đến cửa, chàng trai vẫn nhắc nhở: “Cẩn thận, bậc cửa cao.”

Lục Niệm không chắc anh ta có biết chuyện nội tình hay không, nên không dám hỏi thẳng. Nhưng kéo dài thời gian, biến số càng nhiều, liệu Liễu Chi có thể vượt qua được hay không vẫn còn là ẩn số.

Cô lo rằng ngày mai mình sẽ bị ép quay trở lại.

Một người lái xe kéo tiến tới rồi hét lên: “Tiểu thư, có bắt xe không?”

Lục Niệm lắc đầu.

Đi thêm một đoạn nữa, bất chợt một chiếc xe dừng lại bên cạnh. Cô quay đầu, ngạc nhiên không thốt nên lời.

Người bước xuống xe là Trương Quân Năng: “Có cần đi nhờ xe không?” Anh ấy không nói rõ thân phận của cô, nhưng lại thể hiện rằng mình biết rất rõ.

Nếu mưu kế giả mạo bị lật tẩy, người chịu liên lụy sẽ là Bành An, Kim Trường Minh, Bác sĩ Lam và cả Liễu Chi. Vì vậy, Lục Niệm không thể thừa nhận. Cô hơi nhướng mày: “Chào ngài, tôi họ Liễu, tên Liễu Chi. Nhà tôi gần đây thôi, không dám làm phiền xe của ngài.”

Người này chính là Lục Niệm. Trương Quân Năng có thể chắc chắn trăm phần trăm. Cách đây không lâu, anh ấy còn gặp người phụ nữ xanh xao này ở núi Đông Ngũ, vậy mà giờ cô lại đang đứng ngay trên con phố đông đúc.

Trương Quân Năng thường rơi vào mâu thuẫn, anh ấy biết rõ cô đang làm chuyện sai trái, cũng biết không thể làm gì được cô. Trong cuộc giằng co giữa pháp luật và tình cảm, trái tim anh ấy dao động, nhưng cuối cùng, công lý trong anh ấy luôn chiến thắng.

Tuy nhiên, quá trình đấu tranh để giữ cán cân thăng bằng ấy đã khuấy động lòng anh ấy.

Điều kiện sống ở núi Đông Ngũ quá khắc nghiệt, ngay cả ăn mặc cũng phải nhờ người chăm lo mới tạm đủ. Dù cô đã trang điểm, sắc mặt vẫn không được hồng hào, rạng rỡ như trước.

Trương Quân Năng không đành lòng.

Nhưng lẽ ra Lục Niệm phải ở lại núi Đông Ngũ. Việc cô xuất hiện ở đây đi ngược lại quy tắc của anh ấy.

Cô rất thông minh, không thừa nhận mình là Lục Niệm.

Giữa lúc mâu thuẫn, Trương Quân Năng chọn cách buông bỏ: “Xin lỗi, tôi nhận nhầm người. Cô rất giống một người mà tôi biết.”

“Được ngài để tâm, chắc hẳn cô ấy phải rất may mắn.”

“Cô ấy là một…” Trương Quân Năng hạ giọng: “Một cô gái đáng thương lại đáng yêu.”

Lục Niệm từng nói với Bành An, trên đời này cô chỉ tin một mình hắn, đó là sự thật. Cô cũng tin Trương Quân Năng, nhưng giữa họ luôn có một ranh giới mà thân phận của cả hai không thể vượt qua, nhất là khi cô luôn làm trái với lý tưởng công lý của anh ấy.

“Liễu tiểu thư, mấy ngày tới có thể sẽ mưa, đừng lang thang trên phố, về nhà sớm nhé.”

“Cảm ơn ngài đã nhắc nhở.”

*

Lục Niệm định buổi chiều sẽ quay lại tiệm đồ cũ để thử vận may. Cô đi từ phố này sang phố khác, đến khi mỏi chân thì lại có một người lái xe kéo khác tiến tới hỏi: “Tiểu thư, có muốn ngồi xe không?”

“Ừm.” Lục Niệm chợt nghĩ nên tự thưởng cho mình một bữa ăn ngon.

Mọi chi phí ăn ở, đi lại của cô đều do Bành An chu cấp. Hắn vô cùng hào phóng, tới mức bà quản giáo còn thường xuyên nhắc đến “giám đốc Bành”. Nghĩ đến vẻ ngờ nghệch của hắn, Lục Niệm bất giác bật cười.

“Tiểu thư, chúng ta đến rồi.” Người lái xe kéo lấy chiếc khăn quàng trên cổ lau mồ hôi.

Lục Niệm xuống xe, trả tiền, nhưng vừa quay đầu lại đã thấy xe của Trương Quân Năng dừng ở gần đó. Anh ấy đang ngồi trên chiếc ghế thấp trong một quán bánh bao nước. Trước mặt là ba xửng bánh bao và một chiếc đ ĩa nhỏ.

Anh ấy quay lưng lại với cô.

Lục Niệm liếc sang nhà hàng Pháp đối diện. Một người ngay thẳng chính trực như cảnh sát Trương lại chỉ ngồi ở quán bình dân ăn mấy xửng bánh bao, còn cô – một tội phạm đến từ núi Đông Ngũ – nào có tư cách bước vào nhà hàng Pháp?

Cô bước tới: “Thưa ngài.”

Trương Quân Năng khựng lại, đầu lưỡi còn đọng vị nước bánh bao đậm đà: “Liễu tiểu thư.”

Lục Niệm cong môi cười: “Hôm nay có duyên với ngài thật.”

Anh ấy cũng cười: “Ăn trưa chưa?”

“Vẫn chưa.”

“Ngồi xuống đi.”

“Cảm ơn ngài.” Lục Niệm kéo nhẹ làn váy, ngồi xuống chiếc ghế thấp.

Trương Quân Năng gọi ông chủ mang thêm ba lồ ng bánh bao: “Không biết Liễu tiểu thư có thích bánh bao nước không.”

“Trước đây ngày nào tôi cũng phải nhai bánh mì khô, giờ được ăn bánh bao nước là đã thấy mãn nguyện lắm rồi.”

Nụ cười của Trương Quân Năng thoáng lắng lại: “Tôi sẽ dặn họ chăm sóc cô chu đáo hơn.”

Lục Niệm lắc đầu: “Cảnh sát Trương không cần phải làm vậy đâu.”

“Tôi không thấy phiền.” Có lẽ Bành An nói đúng, anh ấy đã quá câu nệ về thân phận.

“Ngài đã rất quan tâm đ ến tôi rồi.”

Lý Đại từng bảo, các cảnh sát đều hung dữ như quỷ thần, tra tấn tội phạm tàn nhẫn hơn cả các cai ngục. Nhưng từ trại giam đến núi Đông Ngũ, Lục Niệm không phải chịu một vết thương ngoài da nào. Khi điều tra vụ án, Trương Quân Năng lại luôn chu đáo, quan tâm cô từng chút. Trong mắt cô, anh ấy là một quý ông đích thực.

“Liễu tiểu thư, nghe nói cô bị trúng độc. Giờ sức khỏe thế nào rồi?”

“May được đưa đi cấp cứu kịp thời, giờ không sao nữa.” Lục Niệm chạm vào má mình: “Chắc sắc mặt tôi xấu lắm, phải thoa phấn, không dọa ngài sợ chứ?”

“Liễu tiểu thư không cần thoa phấn cũng được.”

Lục Niệm nghĩ đây chỉ là lời an ủi. Ai mà không biết những người sống sót từ núi Đông Ngũ đều như bị lột mất một tầng da, làm gì còn ai giữ được vẻ ngoài nguyên vẹn.

*

Ăn bánh bao xong, Trương Quân Năng đề nghị đưa Lục Niệm về.

Lục Niệm khẽ từ chối: “Cảnh sát Trương, cứ để tôi tận hưởng chút cảm giác được nghỉ ngơi vì bệnh này đi.”

Cô lại đến cửa tiệm quần áo.

Nhân viên nói: “Hôm nay ông chủ không về. Thật ngại quá, phiền cô đi lại một chuyến khác.”

Lục Niệm đi ra, đang muốn bước qua ngưỡng cửa, đột nhiên cô quay đầu lại: “Cậu đã từng nghe qua cái tên Kỷ Thượng Chương chưa?”

Chàng trai hơi sửng sốt: “Kỷ Thượng Chương? Chưa từng nghe. Kiến thức tôi hạn hẹp, anh ấy là nhân vật nào ở Thượng Hải sao?”

Lục Niệm khẽ nói: “Anh ấy từng là khách hàng của tiệm các anh, tôi được anh ấy giới thiệu đến đây.”

Chàng trai mỉm cười: “Tiệm chúng tôi luôn giữ chữ tín, khách quen nhiều lắm, không nhớ hết được, thật xin lỗi.”

Không sao, ai cũng có thể quên Kỷ Thượng Chương.

Chỉ mình cô, mãi mãi không quên anh.

*

Trên đường về, Lục Niệm bắt gặp một cửa hàng kính mắt mới mở, bên ngoài treo tấm biển ưu đãi khai trương.

Cô không rõ Bành An cận bao nhiêu độ. Theo lời hắn, không có kính thì hắn như người mù, chắc cũng gần tới mức không cứu vãn được rồi.

Kính của hắn thường là loại gọng mảnh bằng vàng, trông rất tri thức. Cô chẳng định vào chọn kính cho hắn, nhưng rõ ràng hắn thiếu một thứ.

Nghe hắn kể về vụ án đêm giông, Lục Niệm đã có tính toán.

Về đến biệt thự lớn, cô thấy Kim Trường Minh cũng có mặt: “Lục tiểu thư về rồi, tôi vừa pha một bình trà nóng, hay là ngồi xuống thưởng thức vài ngụm?”

“Cảm ơn luật sư Kim, Bành An đâu?”

“Anh ấy đang ở trong phòng làm việc.”

Cửa phòng không khóa. Lục Niệm gõ ba tiếng, cánh cửa hé mở. Cô đẩy cửa bước vào.

Bành An đang ngồi dưới cửa sổ, ánh mặt trời chiếu lên chiếc xe lăn bằng kim loại, lấp lánh rực rỡ. Hắn quay đầu nhìn cô: “Lục tiểu thư, chuyện riêng của cô giải quyết xong chưa?”

“Chưa may mắn lắm, ngày mai tôi lại ra ngoài một chuyến.” Trước mặt hắn, cô không vòng vo, nói thẳng.

“Bác sĩ Lam bảo, cô bị trúng độc khoảng ba ngày sẽ thuyên giảm. Nhưng tùy thể trạng từng người, có người ba ngày cũng chưa giải được độc. Vậy nên việc kéo dài thêm một ngày cũng không phải không thể.” Lời hắn như ngầm ý sẵn sàng giúp đỡ.

Lục Niệm đưa ra một hộp quà.

Bành An sửng sốt: “Đây là cái gì?”

“Thưởng cho anh.”

“Hôm nay không phải ngày lễ, cũng chẳng phải sinh nhật tôi.”

“Tôi làm phiền anh, nên muốn cảm ơn.”

Trước đây, Lục Niệm kiêu căng biết bao, chưa từng nói lời cảm ơn khách sáo thế này.

“Tôi không phải bà quản giáo, cũng không phải lính canh, không nhận hối lộ.”

“Nếu anh là họ, tôi còn kể chuyện riêng của mình cho anh nghe sao? Nhận đi, anh không có kính thì chẳng khác gì mù, tôi tặng anh sợi dây đeo kính. Mai mốt lại làm rơi kính, ít ra không phải cúi xuống đất mò mẫm.”

“Đột nhiên tốt với tôi thế này, tôi không quen.”

“Tôi không tốt với anh khi nào?” Lục Niệm liếc nhìn hắn: “Được tôi quan tâm là điều không dễ đâu, đừng không biết hưởng thụ.”

“Đúng, cô nói phải.” Bành An gật đầu.

“Đúng rồi, tôi đi vắng một lát, trên người anh lại thêm mấy vết thương?”

“Vết ngoài da thôi, đóng vảy là xong.”

“Còn vết ở ngực thì sao?”

“Khỏi rồi.”

“Khỏi thật chưa?”

“Khỏi rồi, khỏi rồi.”

Lục Niệm ngước mắt lên, bỗng thấy một cuốn sách trên giá có gì đó kỳ lạ. Cô bước tới, rút cuốn sách ra.

Sách phương Tây không có gì lạ, nhưng bìa sách là một phụ nữ phương Tây, để lộ nửa thân mình. Lớp voan mỏng không thể che giấu những đường cong quyến rũ, thậm chí còn thấy rõ một trái vải đỏ ẩn hiện.

Lục Niệm tặc lưỡi hai tiếng: “Thảo nào đến giờ anh vẫn chưa có bạn gái, hóa ra anh thích phụ nữ phương Tây.”

Bành An ngẩng đầu nhìn cô, thấy cuốn sách trong tay cô thì suýt mắng hai chữ chết tiệt. Chắc chắn là do Trần Triển Tinh.

Thấy cô định mở sách, hắn vội nói: “Đó là của Trần Triển Tinh.”

“Xem anh ta kìa, mê mấy thứ sách này thì tốt đẹp được đến đâu? Cả đầu toàn những ý nghĩ không ra gì, anh còn suốt ngày ở với anh ta, có ra gì không?”

Bành An lí nhí: “Tôi chưa đọc cuốn sách đó.”

“Anh tưởng tôi tin anh à?” Trong sách toàn hình ảnh không dành cho trẻ em, Lục Niệm định đánh hắn, nhưng nghĩ hắn là người bệnh nên đành lấy cuốn sách đập lên tay vịn xe lăn.

Bành An lại nhỏ giọng: “Thật sự là tôi không xem.”

Lục Niệm hạ người xuống, áp sát hắn, hỏi gặng: “Tôi hỏi anh, phụ nữ phương Tây đẹp hay phụ nữ phương Đông đẹp?”

Bành An ngước mắt, chỉ thấy trước mặt là đôi mày cong như núi xa, đôi mắt sáng long lanh, sống mũi cao thanh tú, đôi môi đỏ nhỏ nhắn. Cô không trang điểm đậm như Liễu Chi, nhưng vẻ tự nhiên và tràn đầy sức sống của cô lại khiến cô khác biệt. Dù đang bực bội, cô vẫn toát lên vẻ rực rỡ không thể rời mắt.

“Trả lời đi.” Lục Niệm lại gõ lên xe lăn một cái.

Bành An rụt vai lại, lắp bắp: “Cô... cô... cô là người đẹp nhất.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.