Nhưng ngày Trần Triển Tinh được thả ra là ngày mai.
Như đã hẹn trước, Kim Trường Minh sẽ đến đón anh ta vào sáng mai.
Kim Trường Minh nhìn đồng hồ trên cổ tay, thắc mắc: “Trần tiên sinh, sao hôm nay anh đã ra rồi?”
Trần Triển Tinh vẫn mặc chiếc áo khoác cũ từ ngày vào núi Đông Ngũ, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng đã nhăn nhúm. Anh ta cảm thấy hơi nóng, vung tay quạt phần vạt áo: “Hôm qua trời mưa lớn, ngập hết mấy căn phòng. Mọi người phải di dời chỗ ở, rất bất tiện. Những người được định là ra vào ngày mai đều được thả sớm vào hôm nay.”
“Thì ra là vậy.” Kim Trường Minh vẫn đứng chắn lối đi.
“Hửm?”
Kim Trường Minh lập tức lùi lại: “Trần tiên sinh, chào mừng trở về.”
Bước qua hai bụi dây leo tím, Trần Triển Tinh tiến vào bãi cỏ trong vườn.
Cỏ xanh mướt, hoa lá của cây bụi mọc lên mềm mại uyển chuyển. Người phụ nữ ngồi trên chiếc ghế mây trong vườn mặc áo trắng tinh điểm xuyết ren thêu cầu kỳ, phối với quần dài màu đen. Khuôn mặt cô không trang điểm, ánh mắt đang ngước nhìn những chồi non trên cây.
Trần Triển Tinh dừng bước, chờ cô quay đầu lại rồi mới mỉm cười: “Lục tiểu thư, lâu rồi không gặp, vẫn khỏe chứ?”
Ánh mắt cô nhìn anh ta sắc bén, lạnh lùng và đầy vẻ cảnh giác.
Kim Trường Minh lặng lẽ rút lui không một tiếng động.
Một tay của Trần Triển Tinh bỏ vào túi quần, phong thái ung dung: “Xem ra cô vẫn ổn. Nghe nói cô trúng độc, tôi ở núi Đông Ngũ ăn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-buom-vai-mat-gia-oan-chuc/2743898/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.