Dù Lục Niệm không hề tình nguyện thì cách xưng hô của người hầu gái vẫn không hề thay đổi.
Lục Niệm và Bành An xuống tầng ăn cơm.
Khi dọn món, người hầu gái không ngừng gọi “Bành tiên sinh” và “Bành phu nhân”.
Không biết Cừu Bác Dụ đã ra lệnh gì, nhưng người hầu gái dường như sợ rằng tình cảm của cặp “vợ chồng” này sẽ rạn nứt. Tên các món ăn được chuẩn bị đều mang ý nghĩa như “Cầm sắt hòa minh” hay “Loan phượng song hỷ”, toàn là những cái tên hoa mỹ, nhưng tựu chung đều không rời thông điệp “bách niên hảo hợp”.
Lục Niệm nói với người hầu gái: “Tôi với anh ta là kẻ thù không đội trời chung.”
Người hầu gái tự động hiểu thành kiểu “đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hòa” của đời sống vợ chồng.
Vào phòng, Lục Niệm lập tức phản đối: “Nếu chúng ta là khách quý, sao anh không yêu cầu thêm một phòng?”
“Cừu Bác Dụ chưa hoàn toàn tin tôi, hành động riêng lẻ sẽ rất nguy hiểm.”
Lục Niệm hỏi: “Anh có kế hoạch gì không?”
“Để Vân Môn giúp Ưng Ký lấy lại đồ, chuyện này coi như xong.”
“Trần Triển Tinh sống dở chết dở, Vân Môn có làm nổi không?” Lục Niệm nói với giọng châm chọc.
“Cậu ta nhặt lại được một mạng.”
Sự hả hê của Lục Niệm bị chặn đứng. Đạn mà còn không giết được Trần Triển Tinh. Cô hỏi tiếp: “Đồ của Ưng Ký đang ở đâu?”
“Trong tay một băng nhóm khác.”
Cô gật đầu: “Vậy đúng là phải để Vân Môn ra tay.”
Hắn vẫn kín miệng, không nói gì về chuyện của người Nhật. Điều này làm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-buom-vai-mat-gia-oan-chuc/2743920/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.