Mặc Y về đến phòng liền sai nha hoàn đi lấy nước nóng.
Gội đầu xong, Hương Diệp đứng phía sau giúp nàng lau tóc.
“Cô nương đúng là có mái tóc đẹp, vừa đen vừa bóng lại dày! Sờ vào thì mềm mượt… Hương thơm hoa hạnh này cũng dễ chịu thật. Ai da, nếu Lương công tử mà thấy được, ngửi được, nhất định sẽ thích mê cho xem!”
Hương Chi đứng bên liền mắng: “Tiểu nha đầu, nói năng linh tinh gì thế!”
“Thì đúng mà!” Hương Diệp còn nhỏ, chưa biết xấu hổ, ngang nhiên cãi lại.
Đang lúc nói chuyện, Mặc Uyển đến.
Nàng mắt hơi sưng, vẻ mặt bi thương, đầy tâm sự, muốn nói lại thôi…
Mặc Y nhìn thấy mà đầu liền hơi nhức. Rất muốn hỏi: Tứ tỷ dọc đường không gặp đại ca đấy chứ? Nếu đại ca mà thấy bộ dạng này của tỷ, không biết sẽ mắng cỡ nào nữa!
“Tứ tỷ đến rồi à? Có muốn dùng chút chè hạnh nhân không?”
Đôi mắt xinh xắn của Mặc Uyển liếc nhìn Mặc Y, ngắm kỹ mái tóc đen mềm mượt của nàng, và cả y phục được chuẩn bị sẵn trên giường ấm.
“Ngày mai, muội định mặc cái này sao?” Nàng kéo vạt áo hỏi.
Mặc Y gật đầu: “Gần đây cao thêm chút, đồ mặc thường ngày hơi ngắn. Hai bộ này vẫn ổn, nên đem ra chuẩn bị trước.”
“Muội thật có phúc! Nhị bá thương muội, nhị bá mẫu lại lo toan mọi chuyện cho muội.”
“Tam thẩm cũng thương tỷ mà. Chẳng qua tam thúc thường vắng nhà thôi.”
Mặc Uyển mắt đỏ hoe, nghẹn ngào: “Hôm nay mẫu thân ta rất buồn. Ta thì không sao, chỉ là không chịu nổi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-cao-kho-voi-huu-kien-dao-hoa-ngu/2839264/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.