Mặc Y ngồi trong gian phòng sáng sủa ấm áp.
Trên người là chiếc váy bông lụa tằm màu xanh thêu hoa, chân mang hài lụa mềm thêu chỉ, tay nâng chén trà, miệng nhấm điểm tâm.
Nàng đang tỉ mỉ xem xét tờ danh sách trong tay.
Tháng này, nàng được phát hai trăm lượng bạc!!
Tay hơi run lên, bật cười thành tiếng.
Cả một nhà họ Mặc ăn ngon mặc đẹp một tháng cũng chưa đến năm mươi lượng! Thật là… Nàng lắc đầu, tặc lưỡi không thôi. Phát tài rồi…
Rồi lại tiếp tục xem, y phục bốn mùa mỗi năm, trang sức. Tiêu chuẩn bữa ăn, việc ra ngoài, cùng việc phân phối và tiền công của gia nhân trong viện.
Khá chi tiết…
Còn lễ tết… những lễ mừng sinh thần của nhà mẹ đẻ, tổ phụ tổ mẫu cùng phụ mẫu đều tính từ công quỹ. Nhưng của những người khác thì phải tự bỏ tiền túi…
“Thì ra là vậy… Vậy sinh thần một tuổi của đại điệt nhi, ta cũng phải tự mua lễ vật. Cũng hợp tình hợp lý…”
Những việc xã giao bên ngoài, nếu liên quan đến vương phủ thì được dùng công quỹ.
Còn quan hệ cá nhân, chi phí khoản đãi phải tự chịu một nửa, lại còn phải báo trước, được phê chuẩn… Ai phê chuẩn? Phùng Trắc phi? Như vậy chẳng phải kỳ lạ lắm sao?
Chuyện của vương phi mà phải Trắc phi phê chuẩn? Lại còn phải nói rõ lý do?
Nàng không đồng ý thì sao?
Ta là vương phi, chẳng lẽ không cần giữ thể diện?
Không đúng, ta là vương phi, đây là nhà của ta, đúng không?
Cớ gì việc gì cũng phải Trắc phi duyệt?
Lúc mua
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-cao-kho-voi-huu-kien-dao-hoa-ngu/2841464/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.