Mặc Uyển im lặng, chỉ lặng lẽ nhìn tiểu nha đầu đang quỳ dưới chân.
Chu Cửu nhẹ giọng khuyên nhủ: “Uyển Uyển, vẫn nên theo ta đi thay y phục đi?”
“Đúng vậy Mặc muội muội, đến phòng ta thay đi! Ở đó ta có bộ y phục cùng loại vải với bộ muội đang mặc, may xong còn chưa từng mặc lần nào.” Điền Trắc phi cũng khuyên giải.
Mặc Uyển mỉm cười ngọt ngào với họ, song vẫn không đứng dậy.
“Mặc phu nhân…” Phùng Trắc phi hấp tấp bước đến.
Vừa thấy chiếc váy lụa vàng nhạt trên người Mặc Uyển bị hắt một mảng lớn canh đen vàng, trông thật thảm hại… nàng ta lập tức “kinh ngạc”…
“Ối chao, sao lại thành ra thế này?” nàng ta tỏ vẻ bất ngờ xen lẫn áy náy.
“Mặc phu nhân, thật xin lỗi… chuyện này quả thực ngoài ý muốn. Trước tiên xin cáo lỗi với người!” Phùng Trắc phi khẽ hành lễ, sau đó quay đầu, lớn tiếng trách cứ tiểu nha đầu: “Ngươi làm việc kiểu gì thế hả?!”
Tiểu nha đầu vẫn dập đầu khóc lóc: “Đều là lỗi của nô tỳ, xin nương nương tha mạng.”
“Ta tha ngươi thì có ích gì? Bộ y phục trên người Mặc phu nhân, mười năm bổng lộc của ngươi cũng không đền nổi. Mau lại nhận lỗi với phu nhân đi!”
Tiểu nha đầu lại quay sang Mặc Uyển, đầu đập “cộc cộc” xuống đất: “Xin phu nhân tha mạng!”
Mặc Uyển liếc qua các nàng, cười lạnh lùng: “Thôi được rồi, đừng làm ồn nữa, nhìn mà bực. Tiểu nha đầu, bộ y phục này đúng là quý giá, ngươi không đền nổi đâu. Nhưng nhà ngươi… Trắc phi nương nương của ngươi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-cao-kho-voi-huu-kien-dao-hoa-ngu/2841570/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.