Mặc Y nhìn Trương Đức Bảo, lông mày khẽ nhíu.
“Y Y?! Vương gia đến rồi, đang ở tiền sảnh nói chuyện kìa.” – Mặc Phàm chạy tới gọi nàng.
Trương Đức Bảo vội kéo tay Mặc Phàm, thì thầm mấy câu.
Mặc Phàm nhìn hắn, rồi quay sang hỏi Mặc Y: “Y Y, Đức Bảo nói có lời muốn nói riêng với muội… hay là sang tiểu viện của nhị ca xem một chút?”
“Nhị ca không phải là muốn ta qua xem tân phòng, rồi huynh tiện thể được ngắm A Cửu nhiều hơn chứ?” – Mặc Y trêu chọc hắn.
Mặc Phàm chỉ cười hì hì: “Đâu có đâu! Là huynh tín nhiệm con mắt nhìn của muội, muốn nhờ muội góp chút ý kiến thôi mà!”
Thế là ba người cùng đến tiểu viện.
Tiểu viện này, là Trang thị dày công sửa sang nhiều năm vì hôn sự của độc tử nhà mình. Đặc biệt, sau khi hai cô con gái xuất giá, bà liền nhập cả hai khuê phòng lại, quy hoạch lại toàn bộ.
Đừng nói người ngoài, ngay cả Mặc Phàm cũng chưa từng được ở.
Đây có thể xem là viện tử tốt nhất, lớn nhất trong Mặc phủ.
Chu Cửu đã theo Trang thị đi dạo hai vòng, nghĩ đến cuối năm nay, nơi này sẽ là nhà mình, trong lòng không khỏi xúc động trào dâng.
Tuy rằng trong mắt Tương Tương thì chẳng có gì đặc biệt… nhưng Thiên tỷ nhi lại thấy mới lạ, cứ nói ra mấy lời cảm thán ngây ngô.
Mặc Phàm để Mặc Y và Trương Đức Bảo ngồi trong sân nói chuyện, còn mình chạy sang bên kia, dẫn Chu Cửu đi xem cái giàn mình dựng, “Cái này là ta nghĩ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-cao-kho-voi-huu-kien-dao-hoa-ngu/2841612/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.