Cửa chưa đóng chặt, Lương Ly đẩy nhẹ, ló đầu vô kêu một tiếng: “Dì dì!”
Tuyết Cầm ngoắc cô vô ngồi một lát, tay vẫn lắp cuộn băng mới mua vô máy cassette, bấm nút “play”, Bảo Trân thì ngồi xếp bằng trên giường lật coi tờ Điện Ảnh Đại Chúng, bỗng nghe nhạc nổi lên liền hét toáng: “Trương Quốc Vinh, Thiện nữ u hồn!”
“Mình nhờ người chép lại đó.” Tuyết Cầm cười, mở ngăn kéo lấy ra một cái hộp bánh thiếc nhập khẩu, mở nắp đưa tới trước mặt Lương Ly: “Muốn ăn gì thì tự lấy đi.”
Một hộp đầy kẹo được gói trong giấy kiếng đủ màu, Lương Ly trố mắt, trong nháy mắt quên mất mục đích mình đến, hí hửng cúi đầu lựa chọn, cái nào cũng muốn ăn, cái nào cũng muốn lấy.
Tuyết Cầm thì thầm với Bảo Trân: “Mình cứ có linh cảm, anh mình sắp giải nghệ khỏi làng nhạc rồi!” Bảo Trân không tin: “Anh ấy còn đoạt giải Bài hát kim khúc nữa đó, tiếng tăm đang nổi ầm ầm, sao có thể chớ!”
Tuyết Cầm chắc như đinh đóng cột: “Cuối năm, chậm nhất cuối năm, nhất định có biến động lớn.”
Bảo Trân chỉ vô bìa tờ Điện Ảnh Đại Chúng có in Phí Tường: “Cậu nói cho mình một bí mật, năm kia sau chương trình mừng xuân, mình cũng viết thư kết bạn gửi tới Đài Truyền hình Trung ương, sau mới biết là người ta nhận được cả bao tải thư làm quen, ai cũng muốn làm bạn gái Phí Tường, yêu đương với anh ấy hết.”
Tuyết Cầm mím môi cười khẽ: “Cậu gửi thư kết bạn, hổng sợ Tiểu Triệu ghen sao?”
Bảo Trân bĩu môi: “Đừng có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-dep-luong-tran-dai-co-nuong/2903824/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.