“A Ly à, lại đây múc chè tuyết nhĩ nè!” Mẹ Trần vẫy tay gọi Lương Ly.
Mẹ Kiều nhỏ giọng, chậm rãi nói: “Mẹ Thẩm à, dì nghe coi cái giọng bà ấy, y như sợ thiên hạ không biết vậy đó…”
Mẹ Thẩm cười hề hề bước qua, trong bụng nghĩ: Mẹ Kiều tánh nết cũng không tệ, chỉ có điều bụng dạ nhỏ nhen, đa nghi quá thôi.
Trần Hoành Sâm ngồi kế bên Kiều Vũ ăn dưa hấu. Kiều Vũ hỏi cậu: “Kỳ nghỉ hè cậu tính sao?”
Trần Hoành Sâm nói: “Tính tham gia trại hè ở Bắc Đới Hà do trường tổ chức, cậu có đi không?”
Kiều Vũ ngập ngừng một chút: “Để tôi hỏi mẹ đã rồi nói.”
“Cậu phải quyết nhanh, nghe nói chỉ còn một hai suất, trễ là hết đó.” Trần Hoành Sâm thấy Lương Ly đang múc hạt sen ăn, liền nhắc: “Mẹ anh chưa lấy tim sen ra, mày đừng ăn.”
Lương Ly chưa từng ăn hạt sen, nhìn trắng nõn mịn màng vậy thì đắng được tới đâu chứ, bèn cố tình ăn!
Trần Hoành Sâm cười ha hả, Kiều Vũ cố gắng nín cười, nói: “Mau húp thêm nước chè ngọt vô đi!”
Lương Ly nhăn mặt, vội và uống liền mấy hớp, trong miệng vẫn còn vị đắng nghét. Trần Hoành Sâm cười không ngớt, cô có chút ngượng, trợn mắt nhìn cậu: “Có muốn em nói ra hết không?”
Kiều Vũ hỏi: “Nói cái gì?”
Trần Hoành Sâm lập tức tắt cười!
Trời đã tối hẳn, chú Nghê đóng lại hai cánh cửa gỗ sơn đen ở đầu hẻm, cũng ngăn cách hết náo nhiệt ngoài đường Hoài Hải. Người ngồi hóng mát lần lượt chào nhau, dọn ghế về nhà. Sư phụ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-dep-luong-tran-dai-co-nuong/2903826/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.