Tiếng leng keng của chuông lắc mơ hồ vang vọng, Thẩm Hiểu Quân ngẩng mặt lên hướng về cửa sổ nhà mình hét lớn: “Mẹ ơi, đổ bô rồi!”
Mẹ Thẩm đang dùng khăn nhúng nước sôi lau giường, nghe vậy liền vội vàng bỏ xuống, gọi A Ly lấy bàn chải tre, còn mình thì xách cái bô sơn đỏ đã tróc vỏ đi ra ngoài. Cả hành lang lập tức náo nhiệt, cô Lý, dì Tiết, sư phụ Tôn, cô Chu người trước người sau chào hỏi rộn ràng. Ai nấy một tay vịn lan can, một tay xách thùng, bước chân nặng nhẹ không đều, cộp… cộp… vang vọng trong cầu thang hẹp tối và dốc đứng.
A Ly nhìn bóng dáng xiêu vẹo của bà ngoại, thực sự lo lắng bà sẽ ngã xuống. Dưới lầu có người đang nấu cơm sôi, thấy họ đi xuống thì vội nhường đường. Thẩm Hiểu Quân ôm chiếu tre đứng một bên, mẹ Thẩm không quên hỏi anh: “Bắt được rệp chưa?”
Thẩm Hiểu Quân chu môi hất xuống đất. Thấy vậy mẹ Thẩm mới yên tâm, bước nhanh như gió hướng thẳng về phía chiếc xe phân đậu ở đầu ngõ.
Mùi hôi thối trong không khí càng lúc càng nồng nặc, A Ly phải đưa tay che mũi, còn những người khác thì coi như chuyện thường ngày, đã quen với thứ mùi này từ lâu.
Chiếc xe hốt phân màu đen trông chẳng khác gì một con bọ khổng lồ. Người công nhân vừa lắc chuông vừa lớn tiếng hô: “Còn ai không, đi đây!”
Nói đi là đi ngay.
Bà nội Phan chống gậy kêu lên: “Đi lẹ đi, hôm nay mùi thúi đặc biệt kinh khủng.”
Mẹ Thẩm cùng mấy người khác đứng quanh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/canh-dep-luong-tran-dai-co-nuong/2903827/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.